Tôi, là một thằng sống vội. Khi người ta đo thời gian bằng năm, bằng tháng. Tôi nhìn thời gian bằng ngày và giờ. Vì thế, tôi ít khi bằng lòng về những gì mình đặt được. Đợt vào Sài Gòn, tôi đã lên hẳn một “Master Plan”, “Grand Plan”...hay bạn gọi nó là gì cũng được. Đó là những thứ tôi cần làm, sẽ làm và phải làm trong những ngày thang ở đây. Nào là viết blog, tập thể dục, học Tiếng, nấu ăn… 101 những thứ khác mà tôi nhồi vào trong cái plan đấy.

Ngựa non háu đá, muốn làm thì nhiều mà thực sự làm thì ít. Cái “kế hoạch” đấy của tôi giờ đang nằm ở một góc folder nào đó ở trong drive, chưa bao giờ được thực hiện được đầy đủ. Hết tuần này sang tuần khác, tôi luôn tự bảo bản thân mình cần phải nhấc mông lên làm việc thôi. Thế mỗi tuần (thường sẽ vào chủ nhật), tôi lại đẻ ra một “Master Plan” khác. Cố gắng thực hiện vào thứ 2, thứ 3 vật vã, rồi thứ 4 bảo mình cần nghỉ, thứ 5 thứ 6 nghĩ ờ sắp tuần mới rồi….Tôi nghĩ, ai cũng gặp kịch bản này không ít lần rồi.
Việc lặp lại này khiến tôi vô cùng bực mình. Tôi bực mình vì cái sự “nửa chừng” của bản thân. Vì mọi thứ tiến triển rất chậm. Vì có một điều gì đấy rất khó chịu mà không thể tìm ra. Vì thiếu trách nhiệm với bản thân. Càng bực, tôi càng mệt. Như một con thú bị mù lại bị thương, tôi lồng lộn lên cố gắng chạy nhưng rốt cuộc, là chạy vòng quanh, không đi đến đâu.
Ý chí muốn làm có, việc cần làm nằm lăn lóc, không tiến triển. Bảo không làm hết mình thì sai mà bảo lười thì cũng chả đúng. Tôi thì như một thằng điên chưa hiểu chuyện gì mà áp lực thời gian càng ngày càng ép xuống. Có thể các bạn sẽ nói: Ơ, tôi còn trẻ, tôi còn có thể làm nhiều thứ… Tuy nhiên, đối với một thằng sống trong áp lực thời gian lâu năm (mà nó nghĩ tháng nào cũng là tháng cuối), thì mọi thứ không đơn giản. Các bạn có thể thấy mình còn nhiều thời gian, nhưng tôi luôn cảm nhận mình còn cực kì ít và không đủ làm gì. Nên thành ra tôi không làm gì. Như một con thú điên, tôi lồng lộn tìm cách tìm ra vấn đề nhưng không hề nhận ra, tôi chính là thứ mình cần sửa.



Tôi buông xuôi. Nằm đấy. Nhìn trần nhà. Mọi thứ thật vô nghĩa.Tôi đang giết quá nhiều thời gian. Cảm giác giằng xé tôi. Tôi cần làm gì đấy, tôi cần phải theo kế hoạch. Nhưng nhiều kế hoạch quá nên tôi kệ mẹ và đi ngủ…. Sự mâu thuẫn với bản thân đẩy tôi vào trạng thái tội lỗi liên tục. Sự trái chiều giữa các luồng ý kiến len lỏi vào từng nơ ron thần kình, đánh nhau, xung đột mà (vì) tôi không làm gì. Bây giờ nghĩ lại thời gian đấy, tôi chỉ biết tả bằng từ: Tệ. Tôi bị SG hạ gục trong một nốt nhạc khi thời gian đang từ từ trôi qua (một cách nhanh chóng).

Tuy nhiên, đâu đó trong tôi, vẫn còn một chút lý trí khi thấy mình “cần làm” một điều gì đấy. Làm gì cũng được. Thật tình cờ, đó là lúc bạn tôi thức tỉnh tôi bằng một câu nói: "Mày có biết vì sao hồi đi quân sự, tao đỡ hơn không? Bởi vì tao đéo phải lo gì cả. "
“Không phải lo gì cả”. Câu nói đó đập vào tôi mạnh. Tôi tạm gác hết toàn bộ Plan lại. Tôi vẽ. Tôi design. Không vì mục đích gì cả. Nó chỉ là những tutorial trên mạng mà ai cũng có thể làm được. Nó đơn giản, không cần nghĩ nhiều. Tôi làm. Mỗi ngày tôi làm (theo) một digital art. Sau 7 ngày, 7 bức, tôi lại cố gắng để làm những bức ảnh đơn giản theo ý thức của tôi. Trong suốt quãng thời gian đó, tôi tự nhủ với bản thân mình rằng: Ít nhất, mình cũng đã làm một điều gì đó. Dù gì, thời gian cũng không bị lãng phí.

2 tuần, nhặt lại từng mảnh suy nghĩ, tôi bắt đầu nhận ra những sai lầm của bản thân. Tôi quá vội, quá nhanh, tự ép bản thân làm quá nhiều khi sức không đủ. Hãy tưởng tượng, khi bạn muốn chạy 5km trong vòng 15’, bạn cần luyện tập từng ngày. Còn tôi sẽ chạy điên trong 5’ đầu. Gục ngã ở phút thứ 6 vì không đủ sức. Ngày nào cũng vậy. Rồi dần dần, sẽ có tiến triển thôi (tôi nghĩ thế). Đó là lý do vì sao, tôi sẽ mất rất nhiều thời gian để đạt được mục tiêu ban đầu.
Đây lại là một trong những lần tôi được “khai sáng” bởi những bài học về việc chia nhỏ task hay những lời khuyên của anh chị, bố mẹ tôi… từng đưa cho. Tôi không hiểu được, do tôi chưa thực sự hiểu. Thế thôi. Tôi nhận ra cái “động lực” hay “Đam mê” của tôi đối với một việc trước khi bắt đầu rất lớn, nóng, nhiệt…. Thế nhưng cái nhiệt đấy sẽ bị “cháy” hết sau 48 tiếng đầu, để lại những kế hoạch cháy thành tro. Có thế, đấy đúng là vấn đề của tôi thật. Chấp nhận và sẵn sàng bắt đầu lại từ con số 0, mặc dù cũng chả dễ chịu khi chấp nhận thực tại như thế. Một thằng sống vội phải chấp nhận và hiểu được cái giá trị của việc đi chậm và đi từ từ….

Các bạn có thể bài gốc tại đây.
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Để đọc thêm những bài viết khác, bạn đọc vui lòng ghé quá site nho nhỏ của tôi: vvecando.com