22 năm cuộc đời của tôi được đánh dấu bằng ngày hôm nay 22/9. Tôi chính thức tốt nghiệp ngôi trường mình mơ ước. Đã từng cố gắng thể là rất cố gắng đạt được số điểm cao thật cao để vào trường. Chăm chỉ thật nhưng có biết đâu trên con đường đấy tôi luôn đi một mình. Tôi cũng có bạn đấy tính tình thì thoải mái vô tư hay cười hay nói ai cũng quen ai cũng cười nhưng mỗi khi cần người bên cạnh tôi lại không có ai. 
Gia đình tôi thì chắc không bằng các bạn. Bố mẹ thì vất vả làm ăn nuôi nấng nhưng họ lúc nào cũng tiền tiền và tiền. Từ nhỏ tôi chưa bao giờ được bố mẹ đưa đi đón về hay cả đi họp phụ huynh cũng chưa. Cũng toàn là ông bà tôi. Những ngày ốm đau hay đi học xa cũng không là bố mẹ tôi mà là cô chú hay ông bà thân thích của tôi. Ngày thi cấp 3 thì bố chưa động viên được câu nào mà về nhà lại cãi vã ảnh hưởng tâm lý đi thi. Tôi cũng buồn mà thôi cũng kệ vì mình cũng quen rồi. Những ngày đi thi học sinh giỏi ai cũng bố mẹ đưa đón quan tâm còn tôi tự túc mọi thứ. Các bạn có hiểu cái cảm giác đang lớn mà nhìn bạn bè cùng lứa được bố mẹ quan tâm không ? Nó buồn lắm !!! Nhưng tôi cũng phải chịu đựng vì sinh ra đã có lẽ chiếm mệnh cô đơn.
Còn hôm nay trọng đại đấy cũng kệ con gái thôi. Chắc chẳng bao giờ bố mẹ hiểu cảm giác của tôi nhỉ. Anh trai tôi cố gắng ra để tôi đỡ tủi cơ mà 1 phần thôi. Tôi vẫn buồn chứ. Con bạn cùng phòng mình được bố mẹ ông bà anh chị rồi người yêu cùng ra chăm sóc và chúc mừng. Tôi thì .... haizz. Cũng đến cả người yêu cũng bận nhắn được 2-3 tin cũng không thấy đâu. Nhìn các bạn có bố mẹ trẻ trung theo cùng chăm sóc tôi cũng buồn lắm. Nhưng mặt thì cố vuii thôi vì tôi không có sự lựa chọn các bạn ạ. Giờ cố gắng tìm chỗ đi chơi hay xem phim về tôi lại cảm thấy cô đơn rồi. Chẳng ai bên cạnh tôi cả. Cả bố mẹ tôi cũng vậy. Cuộc đời này vốn dĩ tôi sinh ra để tự đứng một mình và trưởng thành. Vẫn cố gắng cơ mà đôi lúc tôi yếu lòng lắm cô đơn là lại rơi nước mắt. Tôi cố hết sức rồi mà không thoát ra được các bạn ạ. 😞