Tôi nhớ một truyện ngắn trong sách thiếu nhi, kể về một cô bé nửa đêm nghe mưa rơi ào ạt ngoài cửa sổ, đến sáng hôm sau mở cửa ra đã thấy trời trong xanh trở lại, lá rơi đầy sân. Cô tiếc nuối vì đêm qua đã bỏ lỡ mất cơn mưa cuối mùa. Truyện đơn giản vậy thôi mà tôi cứ nhớ mãi, vì sự tiếc nuối trẻ con của cô bé ấy với một cơn mưa, với mùa đã qua, với những gì phải đi và không bao giờ trở lại. Dù một năm có bốn mùa, tuần hoàn như vậy, nhưng mùa xuân năm nay sẽ không còn là mùa xuân năm trước, những gì đã qua đều trôi mãi vào quá khứ. Tôi không nhớ rõ mùa đã đi qua trong truyện ấy là mùa nào, thu, đông hay xuân, nhưng vào tháng Tư năm nay, cũng có những cơn mưa khiến trời trở lạnh, nên tôi bỗng nhớ đến truyện ngắn ấy. Tháng Tư luôn đặc biệt với tôi.
Tháng Tư là lúc mọi thứ đều lưng chừng ở giữa, mùa hạ chưa sang, năm học chưa kết thúc, nắng chưa quá gắt gỏng, hoa vẫn còn rực rỡ. Vậy mà tôi ít khi nào vui quá mức vào tháng Tư. Lúc nào cũng vậy, tôi cứ ở lưng chừng, có lẽ là vì kí ức với tháng Tư. Kí ức ấy, tôi cất trong một ngăn tủ không vâng lời, cứ chực mở tung ngay cả khi tôi không chủ ý chạm đến nó.


Tôi có những người bạn, ngày 1 tháng Tư năm nào cũng nhắc tới Trương Quốc Vinh (Leslie Cheung), chia sẻ ảnh của anh, viết bài về anh – một người đã ra đi mãi mãi vào năm 2003. Anh là cánh chim trong gió cô độc với những nỗi buồn không cách nào hóa giải, vào một ngày tháng Tư đã gieo mình xuống từ ban công khách sạn Mandarin Oriental (Hong Kong). Ngày Cá tháng Tư, khắp nơi người ta làm nhau cười bằng hàng loạt trò đùa đủ cấp độ. Ngày Cá tháng Tư, Leslie vĩnh viễn không còn nhìn đời bằng cặp mắt “chỉ có thể thấy trong những giấc mơ phù hoa về quá khứ của chúng ta” (Trần Khải Ca). 
Có những người, khi mà tôi biết đến họ, thì hoặc là họ đã không còn ở thời đỉnh cao rực rỡ nhất, hoặc là họ thậm chí còn không ở trên đời này nữa. Họ như những ngôi sao mà ánh sáng phải mất thật lâu mới đến được tới chỗ tôi, mà khi đó thứ tôi trông thấy chỉ còn là ảo ảnh của một thời đã xa. Khi tôi biết đến Trương Quốc Vinh thì anh không còn nữa, tôi chỉ còn thấy anh trong một cảnh phim của loạt phim Reply, trong đó các nhân vật ngồi thần người ra trước màn hình TV, mê mẩn anh và Vương Tổ Hiền trong Thiện nữ ưu hồn. Các bộ phim của Leslie tôi cũng chưa xem nhiều, nhưng ngay từ khi biết đến anh, cuộc đời của anh, xem vài cảnh phim anh đóng, tôi đã bị người nghệ sỹ này ám ảnh, và biết được rằng tháng Tư sẽ không bao giờ như trước nữa. Tôi biết ở nhiều nơi trên Trái Đất cũng có những người như mình, tháng Tư năm nào cũng nhớ đến Leslie với rất nhiều tình cảm. 
 
Tháng Tư cũng gắn với một kỉ niệm khá buồn của tôi. Năm 2010 tôi nộp đơn xin học bổng UWC và bất ngờ được chọn vào vòng phỏng vấn ở Hà Nội. Lúc nhận được điện thoại mời đi phỏng vấn tôi bất ngờ lắm, không tin nổi một đứa ở tỉnh lẻ, tiếng Anh bình thường như mình lại được chọn. Tôi vui đến nỗi xoay mấy vòng như diễn viên múa rồi mới bình tĩnh lại. Kì tuyển chọn năm đó, tôi gặp nhiều bạn giỏi và tài năng, thú vị, và cũng có thể nói cuộc gặp gỡ đó đã có tác động đến đời tôi theo một hướng nào đó. Hóa ra là tôi cũng có thể làm được một điều gì đó vượt khỏi biên giới tỉnh lẻ của mình, con bé tôi mười mấy tuổi lúc đó lần đầu nhận ra như vậy. 
Nhưng năm đó cuối cùng tôi trượt, không được học bổng. Tôi vẫn nhớ mình ngồi trước màn hình máy tính và nước mắt chảy ròng ròng trên mặt, không buồn lấy tay quẹt lại. Tháng Tư năm ấy gắn với thất bại đầu đời của tôi, và tôi đã khá khó khăn để vượt qua nó. 
Giờ nghĩ lại, tôi không còn buồn như ngày xưa nữa, mọi thứ đã nhẹ nhàng hơn nhiều. Nhưng đôi lúc tôi nhớ cái con bé tôi ngày trước, khờ khạo và liều lĩnh, lên gặp thầy hiệu trưởng xin thư giới thiệu, thầy đi qua mặt tôi mà không nói một câu nào, mà tôi chỉ hơi mất tinh thần một chút rồi qua gõ cửa phòng cô hiệu phó. Có khi tôi nghĩ, nếu ngày xưa mình vào trường khác, không nộp hồ sơ học bổng, thì có lẽ mình sẽ sống như những người khác, sẽ không có lúc buồn rầu ở tuổi 16 vì một cơ hội vuột qua. Nhưng nếu như vậy, tôi cũng sẽ không được chứng kiến bản thân mình có lúc trở nên kiên quyết như vậy vì một giấc mơ. Tôi vẫn sẽ nhớ về tháng Tư ấy, nơi giấc mơ thời trung học của tôi nằm lại đó. 
 

Tháng Tư năm nay, trong cơn mưa lạnh, tôi xem bản tin, nhìn nhà thờ Notre-Dame de Paris (Nhà thờ Đức Bà Paris) bốc cháy ngùn ngụt trong sự sững sờ của nhân loại. Biểu tượng của Paris tráng lệ, hội hè miên man bỗng chốc chìm trong khói lửa. Tôi vẫn chưa được nhìn thấy tận mắt nhà thờ này, hay Paris, và tôi cũng không rõ đến lúc có cơ hội được đến Pháp, thì khi ấy còn có thêm điều gì thay đổi nữa. Ngay cả Notre-Dame de Paris tồn tại qua bao thăng trầm lịch sử mà còn có thể bị tác động như vậy, thì đâu có gì hứa hẹn sẽ ở mãi một nơi, sẽ vững vàng? 
 Có khi đến một lúc nào đó, tôi nhận ra cơn mưa vừa qua chính là cơn mưa cuối mùa, mùa đã qua không quay trở lại nữa. Tháng Tư cũng cứ thế mà qua đi.