Tôi có một đứa bạn, tạm gọi là A. Tôi và A quen nhau từ khi vào đại học. Cổ nhân có câu, kẻ thù của kẻ thù thì là bạn, quả thật vậy vì tôi và A đã trở thành bạn thân với nhau sau khi ghét cùng 1 đứa.
Điểm qua về A thì nó khá xinh xắn, nhiệt tình, hướng ngoại và lúc nào cũng tràn đầy năng lượng. Nhưng, mà mọi thứ trước nhưng thì đều vô nghĩa, A lại sở hữu cho mình bộ não 3 nghìn 1 bìa và hiếm khi nào sử dụng. Bởi lẽ, A ko baoh suy nghĩ trước khi nói, nó thích được cùng bất ngờ với mọi người về những điều sắp phát ra từ mồm nó. Thiên tài vl. Thỉnh thoảng còn chèn thêm mấy câu dead jokes mà có đá lưỡi với nách đối phương chắc cũng đéo ai cười.Có lần tôi và nó đi ăn Haidilao, 2 đứa vừa đến cửa thì có 1 anh nhân viên ra chào và hướng dẫn chúng tôi vào bàn.
Anh nhân viên: “Em chào 2 chị ạ, em tên là Hải…”
A: “Đì lao”???
Xong nó quay ra cười khằng khặc với tôi trước cái câu đùa nhạt như cơm nguội chan nước lọc của nó. Khỏi cần nói lúc ấy tôi và anh nhân viên thấy sượng trân như nào. Mày hài quá, hài dón.
Sự khuyết tật về ngôn ngữ ko cản trở A khỏi niềm đam mê giao tiếp của mình. Mặc dù A ko giỏi lắng nghe, A cũng đéo giỏi đưa ra lời khuyên luôn. A ko baoh đủ kiên nhẫn để ngồi nghe người khác kể hết 1 câu chuyện, người khác cứ nói được 1,2 câu thì nó lại add vào những yếu tố cực kì random mà đéo biết ở đâu ra. Bắt A ngồi im để nghe chẳng khác nào cực hình với 1 đứa loi choi như nó. Cũng vì thế mà mọi câu chuyện nó nghe đc đều là chắp vá, râu ông nọ cắm cằm bà kia, hiếm có câu chuyện nào nó kể lại cho tôi mà nghe nó hợp logic cả. Câu chuyện của nó sẽ kiểu Iron Man đang đánh nhau với Joker thì tự nhiên xuất hiện siêu nhân Gao biến hình thành con robot khổng lồ để hỗ trợ Iron man còn Joker thì yêu cầu sự trợ giúp từ khán giả trong trường quay. Nó đéo liên quan gì đến nhau hết.
Còn nói về việc tư vấn, tôi thực sự biết ơn khi A ko chọn cho mình con đường trở thành bác sĩ tâm lý, nếu ko chắc tỉ lệ mắc bệnh trầm cảm ở Việt Nam đứng top trên thế giới luôn. Ko điêu. Cứ đôi nào yêu nhau thì nó auto khuyên chia tay, ai đang buồn gặp nó thì khuyên đi xem bói, xem tarot, mà ai thấy yêu đời gặp con này nó cũng bảo bình yên trước cơn bão. Mất dạy. Nhưng hễ có ai hỏi là “mày có kinh nghiệm gì chưa mà khuyên như đúng rồi thế?” thì con A luôn trả lời là: Huấn luyện viên thì ko baoh ra sân. Đã mất dạy lại còn lí lẽ.
Nhưng theo luật bù trừ thì A cũng có nhiều điểm tốt, trong đấy nổi bật lên 1 cái mà tôi phải công nhận, đấy là A rất nhiệt tình giúp đỡ mọi người. Bạn bè có vấn đề gì mà nó có thể giúp đc là nó giúp hết sức, nếu ko phải chuyên môn của nó thì nó sẽ nhờ vào mạng lưới quan hệ để kết nối được đúng người. Nó giúp mọi người mà chẳng mảy may tính toán, ko trông chờ đc báo đáp vì nó có quan điểm rằng nếu giúp người khác để được trả ơn thì đấy ko phải là giúp. Có lẽ vì thế mà A được nhiều người quý và những phát ngôn ngu ngục của nó cũng theo đó mà đc xí xóa.
Nói chung, ai cũng có điểm tốt và điểm xấu, quan trọng là cách mình quan sát và chấp nhận chúng như thế nào. A còn nhiều khuyết điểm nhưng ko thể phủ nhận, nó cũng có nhiều ưu điểm mà đáng được trân trọng và học tập.