Tản mạn về chuyện bị ghét và được ghét
Trước khi tới với nội dung chính thì mình muốn gửi lời cảm ơn tới tất cả những lời động viên mà các bạn gửi tới mình trong khoảng thời...
Trước khi tới với nội dung chính thì mình muốn gửi lời cảm ơn tới tất cả những lời động viên mà các bạn gửi tới mình trong khoảng thời gian khủng hoảng vừa qua, thực sự chúng đã giúp mình rất nhiều. Và đặc biệt là anh duongAQ, một người đã đưa ra rất nhiều lời khuyên từ ngày đầu tiên mình tới động nhện. Còn bây giờ thì vào nội dung chính của bài viết thôi nào.

Trong khoảng thời gian mà mình suy nghĩ tiêu cực và không hiểu được mình thực sự muốn gì, mình đã hình thành một suy nghĩ mà nghe thì có vẻ đơn giản nhưng lại cứ khiến mình trăn trở mãi, đó chính là : "Tại sao mình lại ghét người khác ?".
Để trả lời câu hỏi này, mình bắt đầu lục lại ký ức tuổi thơ đã tạo ra mình ngày hôm nay. Lúc còn bé, việc phân ra giữa việc yêu và ghét không khó khi đó là khoản thời gian thế giới quan của chúng ta khá là nông, chưa có nhiều thứ thực sự ảnh hưởng và tác động đến chúng ta, nên khi đó, để châm chọc bạn, những người hàng xóm hay họ hàng sẽ đề cập đến việc bạn sẽ bị bỏ rơi như thế nào nếu như mẹ của bạn sinh ra em của bạn, hay chúng ta sẽ không được ăn cơm nếu như bạn không vâng lời bố mẹ. Mình khá chắc là 9/10 đứa trẻ bị trêu như thế sẽ rất ghét những người đã nói ra những trò đùa đó.
Khi lớn lên, chúng ta đã bắt đầu tới trường, nơi giúp chúng ta phát triển bộ não của chính mình và thu nạp kiến thức để hiểu hơn về cuộc sống cũng như tăng khả năng giao tiếp xã hội. Ngoài ra, bố mẹ cũng sẽ thủ thỉ vào tai chúng ta trước ngày đầu tiên chúng ta tới trường những điều tuyệt vời, khiến mọi đứa trẻ háo hức trong ngày đầu đến lớp.
Nhưng trường học thì cũng có this có that. Không phải ở đâu cũng sẽ có những cô giáo giống như mẹ hiền, hay không phải giáo trình giảng dạy nào cũng sẽ tạo ra hứng thú và đưa đến những điều thú vị cho học sinh. Điều đó có thay đổi hay không dựa rất nhiều vào yếu tố, nhưng dù học sinh giỏi hay học sinh trung bình, thì chúng ta cũng đã từng/ đang ghét hoặc không thích một giáo viên nào đó. Có thể vì tính cách, cách giảng dạy hay vì lối sống của họ.
Việc ghét bỏ ai đó hay bị ai đó ghét sẽ diễn ra cho tới lúc bạn đã đi làm, về hưu hay kể cả đến lúc bạn chết. Vậy lý do thực sự là gì ?
Nếu như bạn đang mong chờ việc mình sẽ giải thích sâu hơn về những chức năng trong bộ não để trả lời câu hỏi trên, thì xin lỗi, vì đã làm bạn thất vọng. Nhưng mình cũng sẽ không trả lời kiểu như chúng ta ghét người khác, chỉ đơn giản là vì chúng ta ghét, vì đối với mình, đó chưa bao giờ là câu trả lời thỏa đáng. Mình luôn tin, tất cả mọi thứ trên cuộc đời này đều có lý do, kể cả việc bạn đang ngồi đây và đọc bài viết này.
Theo mình, lý do chúng ta ghét bỏ ai đó hay thứ gì đó là vì chúng ảnh hưởng đến vùng an toàn hoặc kìm hãm sự phát triển của chúng ta. Việc định nghĩa thế nào là phát triển cũng tùy từng người, vì việc học một ngôn ngữ, tăng rank trong game hay luyện thêm skills trong thể thao cũng có thể gọi là phát triển.
Quay trở lại với câu chuyện đến trường, dù trường mầm non, trường tiểu học hay trung học đều có một mục đích chính là bồi dưỡng ta thành những công dân có ích cho xã hội sau này, nhưng rõ ràng, chả ai sợ hay ghét việc đi học mẫu giáo, cũng chưa thực sự buồn phiền vì trường tiểu học, nhưng lại stress tột cùng vì những ngôi trường cấp 3 hay đại học.
Có một tâm lý khá là sai lầm nhưng người lớn luôn dạy ta khi ta còn nhỏ đó chính là chúng ta sẽ luôn được mọi người yêu quý khi giúp đỡ và đối tốt với tất cả mọi người, và chúng ta không nên để người khác ghét mình. Nhưng xã hội không đơn giản như thế, khi mà việc bạn bạn trở thành một kẻ luôn cố làm hài lòng người khác không đồng nghĩa với việc bạn sẽ nhận lại điều mà bạn muốn.
Nói đến sự tác động của trường học, bạn có thể ghét bất cứ ai trong trường nếu như kẻ đó tác động đến vùng an toàn của bạn. Điều đó cũng góp phần tạo ra bạo lực học đường. Những nhóm người hay bị bắt nạt chủ yếu sẽ có 2 loại người :
Một là những bạn mọt sách luôn cố gắng đạt thành tích học tập thật tốt.
Hai là những bạn quá hiền lành và không bao giờ dám đưa ra chính kiến.
Điểm chung của 2 nhóm người trên là họ luôn sợ bị ghét. Họ sợ bố mẹ hay thầy cô thất vọng và ghét bỏ họ chỉ vì thành tích không tốt, lẫn việc họ nghĩ rằng chiều theo ý người khác sẽ khiến mọi người xem họ như một người cao cả và tốt bụng.
Và nhóm đối lập với những người bị bắt nạt không ai khác chính là những kẻ bắt nạt. Dù biết không thể đua tranh về mặt trí tuệ, nhưng thay vì thừa nhận sự thua kém và cố gắng cải thiện, họ sẽ tạo một thứ riêng biệt, nó cũng là vùng khiến họ cảm thấy an toàn và là nơi họ có thể điều khiển được, đó là những băng nhóm. Đọc tới đây chắc bạn cũng hiểu vì sao những trùm trường luôn đánh phủ đầu những học sinh chuyển cấp, vì họ chẳng muốn nơi duy nhất mà khiến họ là chính mình cũng bị thằng khác chiếm lấy.
Không chỉ trong môi trường học đường, mà dù bất cứ ở đâu hay khi nào, ta luôn có vùng an toàn lẫn mục tiêu phát triển cho riêng mình. Và khi ta cảm thấy có sự nguy hiểm, ta sẽ quay sang ghét nó nếu như ta chưa tìm được cách giải quyết. Ví dụ : lúc đầu, bạn không quan tâm hay ghét bỏ gì Trần Đức Bo, nhưng việc lướt news feed và thấy toàn là mèo méo meo mèo meo, điều đó có thể khiến bạn phát điên và bạn sẽ quay sang ghét luôn cả kẻ đã tạo ra trò đùa đó, dù rõ ràng, bạn không biết cậu ta là ai và chưa hề tiếp xúc với cậu ta. Đơn giản là vì nó ảnh hưởng tới việc tạo nên tâm lý tiêu cực của bạn, nếu như bạn cho rằng những bài post đó là vô bổ và nhảm nhí.
Vậy nếu tôi ghét người khác không vì lý do gì thì sao ?
Đây là lúc bạn phải xác định cảm xúc thực sự của mình, vì trên đời không chỉ có yêu và ghét. Nó có thể là sự so sánh, đố kị, hoặc là khó chịu mà thôi. Đây cũng là mối quan hệ chính giữa chúng ta và bố mẹ, người yêu hay kể cả con cái của chúng ta sau này. Và đây chăc chắn không phải là việc dễ dàng, nhất là khi ở thời đại 4.0, cảm xúc cùa bạn có thể bị tác động bởi người khác.
Thay đổi góc nhìn về việc được ghét và bị ghét
Xã hội dù được phát triển bởi số đông, nhưng trong số đông đó có rất nhiều cá thể riêng biệt. Và khi lý tưởng riêng của chính mình bị tác động, chúng ta phải phán kháng lại, nó như là một hành động bảo vệ vùng an toàn của chính mình vậy. Đó là lý do chúng ta có sự tranh luận, nếu như chúng ta không bao giờ tranh luận, chúng ta sẽ không thể tiếp nhận kiến thức và có thêm góc nhìn mới. Nhưng trước khi đạt được một lượng kiến thức đủ lớn để có thể đặt mình vào người khác, ta bắt buộc phải đón nhận ý kiến trái chiều.
Điều quan trọng ở đây là khi ta dám thừa nhận thiếu sót, ta mới đón nhận sự ghét bỏ một cách nhẹ nhàng và tích cực hơn, cũng như ghét bỏ người khác với một lý do chính đáng hơn. Nhưng nên nhớ, ghét bỏ không phải là công kích bạn nhé :)

Quan điểm - Tranh luận
/quan-diem-tranh-luan
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

duongAQ

Anh đồng ý là việc tâm lý "ghét" người khác nằm ở vùng an toàn và cơ hội phát triển bản thân.
Từ 2 yếu tố này tạo ra 1 yếu tố khác nữa là : ghét 1 điều gì đó vì đám đông đều ghét nó. Bởi tâm lý đi ngược với đám đông thì không an toàn (hay giảm cơ hội phát triển, tăng rủi ro khi chịu công kích từ đám đông).
Còn về cách giải quyết vấn đề này theo góc nhìn của anh thì:
- Hiểu rõ vùng an toàn (ranh giới). Thường người ta khá mơ hồ về vùng an toàn nên họ dễ nhìn nhận không đúng về 1 điều gì đó / ai đó có thực sự xâm phạm vùng an toàn không.
Ví như trẻ con ghét người khác nói đùa rằng "bị cho ra rìa khi bố mẹ có thêm em bé". Ở đây đứa trẻ không hiểu rõ về vùng an toàn của nó nên có tâm lý phòng vệ. Khi lớn lên, có nhận thức rõ hơn thì nó sẽ không còn ghét người ta vì câu nói đùa này nữa.
Người lớn cũng vậy thôi. Nếu không hiểu rõ về bản thân, họ dễ ảo tưởng về năng lực, về quyền lợi, dẫn tới vùng an toàn của họ lớn hơn thực tế. Nhiều hành vi chưa tác động tới vùng an toàn thực sự, nhưng tác động tới vùng an toàn ảo tưởng, khiến họ ghét người ta (trong khi họ chưa thực sự bị ảnh hưởng gì).
Vấn đề này thường được giải quyết bằng tri thức. Học hỏi nhiều người ta sẽ hiểu bản thân hơn, hiểu người khác hơn.
- Độ nhạy của vùng an toàn (mức độ). ở đây muốn nói tới việc: cùng 1 hành vi tác động, có người thấy không sao, có người thấy ghét, dù họ hiểu rõ vùng an toàn như nhau. Tức là mức độ nhạy cảm của họ với hành vi xâm phạm vùng an toàn là khác nhau.
Vấn đề này được giải quyết bằng sự tôi luyện. Khi mới va chạm xã hội, ta sẽ thấy mình mong manh, dễ tổn thương, dễ ghét những kẻ làm ta tổn thương. Va chạm nhiều, vẫn tác động đó, nhưng ta ko còn thấy đau nhiều như trước nữa, ta sẽ không còn ghét điều đó nữa.
- Bước ra ngoài vùng an toàn. Đây là việc ta dám gạt bỏ sự an toàn, dám nghe những điều khiến ta khó chịu để điều chỉnh lại vùng an toàn. Dù ta thực sự ghét, thực sự bị tổn thương nhưng ta vẫn đối diện nó để tiếp thu một điều gì đó.
Vấn đề này thuộc về ý chí, là cái có sẵn trong mỗi người nhưng mức độ khác nhau. Mức độ có thể thay đổi thông qua quá trình học hỏi, tôi luyện, nhưng không nhiều (không làm thay đổi bản chất ban đầu, chỉ lúc cao lúc thấp mà thôi, nhưng vẫn trong giới hạn).
Việc thực hành điều này, mong muốn thay đổi vùng an toàn đôi khi gây nguy hiểm (thậm chí dẫn tới tự tử khi vùng an toàn bị xâm phạm nghiêm trọng nếu ý chí không đủ mạnh) nên khó đòi hỏi người khác hãy làm theo. Tự mỗi người tìm hiểu về nó, thử nó nếu có thể (với mức độ từ thấp đến tăng dần).
- Báo cáo

Dima Nguyen
E cảm ơn đóng góp của a ạ, e sẽ cân nhắc về việc tìm hiểu và khai thác sâu hơn về vấn đề này
- Báo cáo

Huy.pv
mình đồng tình với ý kiến và điểm xuất phát của bạn. Nhưng mình khá băn khoăn về luận điểm này:"Những nhóm người hay bị bắt nạt chủ yếu sẽ có 2 loại người :
Một là những bạn mọt sách luôn cố gắng đạt thành tích học tập thật tốt.
Hai là những bạn quá hiền lành và không bao giờ dám đưa ra chính kiến.
Điểm chung của 2 nhóm người trên là họ luôn sợ bị ghét. Họ sợ bố mẹ hay thầy cô thất vọng và ghét bỏ họ chỉ vì thành tích không tốt, lẫn việc họ nghĩ rằng chiều theo ý người khác sẽ khiến mọi người xem họ như một người cao cả và tốt bụng. "
Liệu những người hay bị bắt nạt có chính xác là những bạn mọt sách. bạn đã chứng kiến và có những quan sát gì về việc này? hay nhận định này chỉ là bạn đón nhận từ phim ảnh?
liệu không phải bị bắt nạt thì có phải là kẻ đi bắt nạt người khác=> cái này mình không đồng tình với bạn
- Báo cáo

Mạnh Đức
Cái này thì mình đồng ý với bạn. Có trường hợp những người từng bị bắt nạt sau này trở thành kẻ bắt nạt. Vì họ muốn bù đắp, che giấu đi quá khứ từng bị bắt nạt và vô số những lí do khác. Từng có 4 năm sống trong môi trường nội trú, nên mình quan sát được khá nhiều, ngay chính bản thân cũng từng bị bắt nạt. Và mình cũng bắt đầu thiết lập vùng an toàn bằng nhiều cách, đơn giản là cố gắng làm quen với các anh lớp trên. Và mình trở thành kẻ trung lập (ở đây là ko bắt nạt và ko bị bắt nạt). Còn nếu nói những bạn mọt sách thường bị bắt nạt. Đó là ngày trước, còn bây giờ thì khá là ít. Vì càng giỏi, càng thông mình, thì cách bắt nạt và che giấu điều này sẽ càng phức tạp và khó tìm ra hơn. Phổ biến nhất chuyện chia bè kéo cánh trong lớp, bắt nạt bằng mạng xã hội. Càng là những lớp chọn (chuyên), những lớp có nhiều học sinh có học lực khá trở lên. Mình biểu đạt còn kém, câu từ hơi rau muống tí, bạn thông cảm nhé 

- Báo cáo

Dima Nguyen
Chào bạn, cảm ơn bạn đã đóng góp ý kiến. Nếu để nói về trải nghiệm thì môi trường mình đang sống hiện tại chính là một môi trường mà việc bắt nạt diễn ra hằng ngày, và mình cũng từng là một nạn nhân của việc bạo lực học đường. Quan điểm của bạn và mình sẽ có một sự khác biệt vì mình ko chắc môi trường ở Việt Nam và ở Nga sẽ giống nhau. Nhưng như mình đã nói, 2 đối tượng trên vẫn là chủ yếu ở nơi mình đang sống.
Thứ nhất là về các bạn mọt sách, khi mình tìm định nghĩa về mọt sách, thì theo mình hiểu, mọt sách ko có nghĩa là các bạn ấy học lúc nào cũng giỏi. Và những người mọt sách mình từng gặp đa số họ đều thu nạp kiến thức qua sách, có thể self help hay bất kỳ thể loại nào. Các bạn ấy thường ko biết được mình thực sự muốn gì, nên khi bị bắt nạt, các bạn ấy cũng ko biết nên phản ứng thế nào. Dù gọi là bắt nạt, nhưng thực ra sự bắt nạt đó ít khi kéo dài lâu, vì các bạn ấy cũng ko có gì quá đặc biệt để châm chọc cả.
Dù vậy vẫn có những bạn mọt sách thực sự học giỏi và thông minh, nếu dùng từ bắt nạt thì ko đúng, nhưng các bạn ấy là đối tượng dễ bị tiếp cận đa số là để nhờ chỉ bài hay làm gì đó liên quan đến việc học, vì đa số các bạn ấy cũng là những người tạo được dấu ấn gì đó nhất định ở trong lớp, nên việc bắt nạt công khai rất khó xảy ra, vì các bạn ấy hơn hẳn những kẻ bắt nạt về mặt trí tuệ. Và các bạn ấy đủ sự thông minh để giải quyết mọi chuyện một cách ổn thoả.
Thứ 2 là về những bạn ko dám đưa ra chính kiến. Đây chính là đối tượng chủ yếu và cũng là mỏng manh nhất để bị bắt nạt. Các bạn ấy vẫn có những lý tưởng lẫn chính kiến riêng, nhưng ko dám bày tỏ vì muốn chiều lòng số đông. Đa số những bạn này sẽ bị bọn bắt nạt lợi dụng để sai vặt hoặc để đổ tội nếu như vô tình xảy ra một sự kiện ko hay nào đó. Và đa số các bạn ấy đều chọn cách chấp nhận, vì ngay từ đầu các bạn đã ko có một hình ảnh rõ ràng trong tập thể rồi.
Về phần đối lập, có thể bạn hơi hiểu sai ý mình nhưng mình ko khẳng định là nếu như bạn ko bị bắt nạt thì bạn chính là kẻ bắt nạt, vì thế giới đâu chỉ có 1 và 2. Mọi cuộc tranh cãi sẽ luôn có phe gọi là trung lập, nhưng những kẻ bắt nạt luôn biết cách để khống chế đám đông trung lập này. Có thể là bằng vũ lực, nếu bọn bắt nạt mà là nhà gia đình khá giả thì hoàn toàn có thể dùng tiền để bịt miệng. Nên dù ko ủng hộ những hành động đó, phe trung lập rất ít người dám lên tiếng để bảo vệ những người bị bắt nạt.
Đây là mình còn chưa kể việc những kẻ bắt nạt trên mạng, đây là những kẻ dù ở ngoài đời rất bình thường, bình thường tới nỗi họ phải chọn cách tạo ra vùng an toàn trên thế giới ảo, và nói thật thì bọn chúng cũng ko khác gì những kẻ bắt nạt ở ngoài đời.
Một kẻ bị bắt nạt cũng hoàn toàn có thể trở thành kẻ bắt nạt nếu thay đổi môi trường và vùng an toàn. Và dù nói vậy, nhưng mình thấy môi trường học đường Việt Nam vẫn đang kiểm soát khá ổn so với những nước như Mỹ hay Hàn Quốc về bạo lực học đường, dù mới đây vừa xảy ra một vụ việc khá thương tâm về một bạn học sinh bị đánh thương tật 96%.
Nói thật thì mình viết bài này với tư cách là phe trung lập, và mình chỉ muốn nói rằng, kể cả chúng ta có cố gắng làm mọi thứ tốt đến đâu, thì vẫn sẽ luôn có kẻ ghét bạn, nên chúng ta có quyền lựa chọn đón nhận nó một cách tích cực hơn.
- Báo cáo

Mạnh Đức
Cảm ơn nhé, mình cũng hơi hiểu sai ý bạn tí ;P. Quan điểm và môi trường sống khác nhau nên mình vs bạn có cái nhìn khác nhau về việc này. Câu: " Kể cả chúng ta có cố gắng làm mọi thứ tốt đến đâu, thì vẫn luôn có kẻ ghét bạn, nên chúng ta có quyền lựa chọn đón nhận nó một cách tích cực hơn", khá hay đây. Mình xin coppy câu này của bạn nhé, vì mình cũng trong trường hợp này và bị nhiều người hỏi về vấn đề này rồi. Mình mới biết Spiderrum đc vài tháng thôi, cách viết và biểu đạt, hiểu ý còn kém, bạn thông cảm nhé
mong có thêm nhiều bài viết từ bạn để cùng tranh luận, để hoàn thiện và phát triển suy nghĩ và góc nhìn hơn nhé 


- Báo cáo

Dima Nguyen
Chúng ta đón nhận ý kiến trái chiều để lớn lên mà :))). Nên bạn cứ tiếp nhận mọi thứ với thái độ cầu tiến. Mình hồi mới vào Spiderum viết bài bị chửi nhiều cũng buồn, nhưng giờ thì mình bớt sợ việc bị phản bác rồi
- Báo cáo

Mạnh Đức
Haha, từ nhỏ đến giờ mình bị chửi quen rồi. Nên giờ thích được người khác chửi hơn là được khen. Cùng nhau phát triển nhé 

- Báo cáo

Huy.pv
Cảm ơn bạn về câu trả lời
- Báo cáo
Nambae
Đôi khi những kẻ đi bắt nạt người khác chỉ để làm tăng vùng an toàn của mình. Bọn nó đánh người đều lấy những lí do hết sức ngớ ngẫn : nhìn đểu , dẫm giày , ồn ào , va người ,... Gần đây mới đọc một vụ có một cậu hs bị đánh đến tỉ lệ thương tật 96% chỉ vì bị nghi làm rơi tương ớt vào người . Mà ở Vn thì hiếm khi bọn mọt sách bị đánh lắm , bọn bắt nạt còn cực kì thân thiện với tụi mọt sách để được nhắc bài cơ mà =)))
- Báo cáo

Dima Nguyen
Cái này thì ko mình ko chắc vì mình chưa từng trải qua và chứng kiến những vụ bạo lực học đường ở Việt Nam :)))). Nhưng ở nơi mình đang sống, môi trường xảy ra những vụ bắt nạt khó diễn ra công khai, vì ở trường có camera bốn góc. Nếu để dùng từ chỉ chính xác điều đó, mình sẽ gọi nó là bắt nạt ngầm
- Báo cáo