Tản mạn về My Mister
My Mister là bộ phim Hàn mà tôi thích nhất kể từ bộ phim "Điều kỳ diệu ở phòng giam số 7". Mới đầu đọc nội dung phim, tôi chỉ nghĩ...
My Mister là bộ phim Hàn mà tôi thích nhất kể từ bộ phim "Điều kỳ diệu ở phòng giam số 7". Mới đầu đọc nội dung phim, tôi chỉ nghĩ đây lại là một bộ phim tình cảm đơn thuần giống bao bộ phim Hàn khác. IU là lý do chính khiến tôi ấn nút "Play" và kiên nhẫn xem hết tập 1. Cảm ơn IU về điều đó. Và rồi tôi bị cuốn vào mạch phim lúc nào ko hay, từ tập này sang tập khác cho đến khi hết 16 tập. Bộ phim sử dụng mảng màu khá u ám đan xen những câu chuyện buồn của từng nhân vật. Nhưng ở bài viết này, tôi sẽ ko đi sâu vào nội dung phim mà sẽ nói về những suy nghĩ của mình còn đọng lại khi bộ phim kết thúc.
Đầu tiên tôi muốn nói về anh chàng Park Dong-hoon. Một gã đàn ông trung niên, với vẻ ngoài điển trai, chững chạc, khuôn mặt toát lên sự già dặn và thông minh. Anh là một kỹ sư giỏi, làm việc trong một công ty lớn, vợ đẹp (ngon nữa), con ngoan. Người ngoài nhìn vào ai cũng mong muốn được như anh. Anh cũng là một người hiền lành, chính trực, ko thích sự lươn lẹo hay nịnh bợ người khác. Chính vì những điều này khiến anh luôn được cấp dưới yêu quý và kính nể. Nhưng đối với cấp trên thì ngược lại, anh luôn phải chịu sự bất công, nhiều lần có cơ hội được thăng chức nhưng đều bị thuyên chuyển công tác. Khi đối mặt với những sự bất công đó, anh luôn chọn cách im lặng.
Khi xem đến đây, tôi vẫn nghĩ rằng người hiền lành có 2 kiểu: Một là dạng người ko biết thể hiện cảm xúc, dạng còn lại là biết kìm nén cảm xúc vào bên trong. Với tôi người biết kìm nén cảm xúc vào bên trong là người trưởng thành. Park Dong-hoon theo cách nhìn của tôi là một gã đàn ông trưởng thành. Nhưng rồi nhiều bi kịch khác lần lượt xảy ra. Anh phát hiện ra vợ anh ngoại tình với người đàn ông khác, và người đó lại chính là hậu bối học cùng Đại học với anh, là sếp của anh, là người coi thường anh. Nhưng anh vẫn chọn cách im lặng. Anh nói:
Đừng biết nhiều, nếu lỡ nghe thấy gì đó, hãy giả vờ như không biết gì hết, cứ im lặng mà sống, mọi người sẽ không chốn tránh ta, ta cũng không ngại ngùng khi gặp họ.
Anh quá hiền lành, anh bị cấp trên bắt nạt, coi thường, vợ ngoại tình và tất cả những gì anh làm chỉ là chịu đựng, chịu đựng và chịu đựng. Xem đến đấy, tôi thật sự bắt đầu dần thay đổi nhận định về anh. Anh ko phải là một gã đàn ông trưởng thành, anh quá nhu nhược. Có những cảm xúc thay vì cố gắng kìm nén để mọi thứ trở nên tồi tệ hơn thì hãy tuôn ra một cách tự nhiên, như người em Ki Hoon từng nói khi xem bộ phim Nobody Knows:
Người mẹ bỏ rơi tất cả những đứa con bé nhỏ ở lại vậy nên bọn trẻ phải tự xoay sở suốt cả bộ phim. Nhưng em đã tắt đi chỉ sau 5 phút. Người anh cả 12 tuổi cười và năn nỉ những người xung quanh cho tiền và đó là lúc em tắt phim. Em không thể chịu đựng được vì nó làm tổn thương em rất nhiều. Em đã muốn đập vỡ TV và kéo bọn trẻ ra, nuôi dưỡng chúng. Và ngày hôm sau em xem cả bộ phim, em rất vui vì sau cả phim, bọn trẻ đã tự mình có sức mạnh từ bên trong. Tất cả mọi người đều có sức mạnh trong mình.
Bộ phim này đã khiến một nhận định trong tôi thay đổi: Người trưởng thành ko phải là người biết kìm nén cảm xúc mà là người biết cách để thể hiện cảm xúc ra bên ngoài.
*Link phim: My Mister
Phim
/phim
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất