Trước khi bắt đầu vào câu chuyện, em muốn giới thiệu chút. Em đang học lớp 11 tại một trường THPT chuyên và có đạt được được một số giải thưởng, tuy không nhiều. Và bài viết dưới đây chỉ đơn giản là giãi bày tâm sự mà không nhắm đến bất kì một cá nhân, hay ngôi trường chuyên nào
Với suy nghĩ của một đứa có đam mê với môn chuyên, em không ngần ngại chọn thi học sinh giỏi. Em chọn thi học sinh giỏi chỉ vì có đam mê, chỉ có vậy thôi. Nhưng đôi khi mọi thứ sẽ không hề đơn giản như em nghĩ.
Ngay từ ban đầu, lớp em, trừ những bạn thi vì đam mê như em, hoặc những bạn cần giải học sinh giỏi, thì những bạn còn lại trong lớp đều bị cô chủ nhiệm ép thi. Đúng, cô chủ nhiệm đã ép cả lớp em thi, nếu được thì vào đội tuyển, còn không đủ điểm để vào thì lấy điểm bài thi tuyển thành điểm 15 phút hoặc 1 tiết. Lớp em cảm thấy vô cùng bức xúc, mệt mỏi vô cùng, các bạn phải cắm mặt vào tài liệu ôn chuyên đề mà không hề thấy hứng thú, phải gồng mình để chuẩn bị thi, ít nhất là không để có một con điểm xấu nào trong học bạ. Nhưng đó chỉ là trước khi thi vòng trường mà thôi.
Đến lúc biết kết quả, em đã được vào đội tuyển của trường. Em rất vui và hứng thú, tò mò nếu học đội tuyển sẽ vui như thế nào. Nhưng đó chỉ là khởi động cho một chuỗi áp lực sau này của em
Bọn em được định sẵn, đi thi học sinh giỏi, đã là học sinh chuyên, bắt buộc phải có giải, ít nhất là giải thành phố. Nếu học sinh không có giải nào, thì nhục nhã vô cùng. Vì vậy, chúng em phải căng sức học, không khác gì một con gà công nghiệp, học để aim giải cao, bằng không sẽ là nỗi nhục nhã của trường. Điều đó khiến bọn em phải cạnh tranh, dù có thân nhau đến mấy nhưng vào đội tuyển, cũng vẫn sẽ là kẻ thù cạnh tranh nhau để cố gắng có giải thưởng. Cả đội tuyển có 36 người, nhưng trường em chỉ chọn mỗi đội tuyển có 25 học sinh để đi thi thành phố. Trong môi trường ai cũng giỏi, ai cũng có năng khiếu, thì đó là sự canh tranh vô cùng căng thẳng, chỉ cần một lỗi nhỏ là công sức ôn thi đã đổ bể hết.
Em rất yêu môn chuyên của mình, và học nó mang tính chất là nghiên cứu, tìm tòi không theo sách giáo khoa. Nhưng vào đội tuyển, nếu bê những kiến thức ngoài sách giáo khoa, thì điểm bài đó sẽ rất thấp. Điều đó buộc em phải học theo sách giáo khoa một cách nhàm chán, vì mọi thứ chỉ nằm trong phạm vi sách giáo khoa, trừ những câu hỏi vận dụng cao. Học nhiều, liên tục khiến em sợ quyển sách giáo khoa mình đang cầm và những áp lực phải có giải đã khiến em hoài nghi liệu mình có yêu môn chuyên không? Cho đến một hôm...
Vài tuần trước, trường em lại tổ chức thi học sinh giỏi vòng trường đợt 2 để lọc học sinh thi học sinh giỏi vòng thành phố. Hôm đó, mặc dù em đã làm bài không tệ, viết nhiều (trong vòng 180p em viết 3 tờ giấy thi) nhưng em cảm thấy bất an, cảm giác bất an rằng bài mình sẽ có vấn đề. Quả đúng như vậy, đến lúc biết điểm, cô chủ nhiệm lớp em đã gọi điện cho em, bảo em làm bài rất tệ, em là đứa học sinh có bài tệ nhất trong đội tuyển, con không giành thời gian cho đội tuyển à, tại sao em lại làm bài như thế... và ti tỉ những lời trách khác. Cả ngày hôm đó, cô gọi cho em 3 lần từ sáng đến tối để nói về bài của em hôm đó. Em khóc rất nhiều, em phải lén tắt cam trong giờ học để cả lớp không thấy em khóc nhiều thế nào... Em dành toàn bộ thời gian cả ngày để học tuyển, từ lúc vào đội tuyển em chưa từng có một lần nào dành thời gian cho mình, dù là sở thích cá nhân, khi gia đình có việc, em đều không dám đi cùng với một lí do: học tuyển. Em thức đêm để học và tóc em rụng ngày càng nhiều, từ một đứa tóc dày đến một đứa sợ hãi đến lúc đến trường sẽ bị hói, từ một đứa da dẻ mịn màng này toàn chi chít mụn... Nhưng tất cả điều đó sẽ không có ý nghĩa gì, vì bài làm hôm đó của em tệ. Mãi đến lúc công bố danh sách học sinh thi thành phố, em mới biết hóa ra bài em không tệ như cô chủ nhiệm nói, bài em còn đứng hơn một số anh chị trong đội tuyển. Nhưng đến giờ, em không hiểu được tại sao cô chủ nhiệm em lại nói những câu làm em tổn thương đến vậy. Câu nói đó làm em càng trở nên tự ti, em không dám đề cập việc học tuyển bất kì ai, như kiểu em là thứ tồi tệ đáng bị loại bỏ vậy....
Những câu chữ trong bài em đã trút hết những điều trong lòng ra để viết, không theo một trình tự nào cả nên bài viết khó tránh khỏi sẽ không hay, có nhiều lỗi. Em cảm ơn mọi người đọc bài viết này và nếu có ai khó chịu về bài viết, em thật sự xin lỗi.