Tôi - một cậu sv nghèo dân tỉnh lên Sài Gòn học. Tôi theo học Du lịch ở 1 trường Cao đẳng khá có tiếng ở Sài Gòn, nhưng đó là những ngành kỹ thuật, điện, cơ khí các kiểu bla bla... Còn ngành của tôi cũng bình thường trong trường.
Tôi đi học chủ yếu vì sở thích và niềm đam mê kiến thức xã hội. Tạt qua gia đình của tôi chút xíu, nhà tôi nghèo - nên tôi cũng chọn cái trường học phí rẻ để dễ thở, cha tôi đã mất năm 2017, cái năm mà tôi còn đang lớp 11 vì căn bệnh ung thư máu cấp tính. Sẵn đây cho bạn nào chưa biết, Ung thư cấp tính là ung thư không có giai đoạn, tử thần có thể mang mạng sống đi bất cứ lúc nào, nó khác với ung thư mãn tính có giai đoạn. Cha tôi mất, nhà chỉ còn 3 mẹ con, tôi là con lớn, dưới tôi còn đứa em gái đang học lớp 10. Mẹ tôi cũng đã ngoài 45 rồi, 1 tuần 5-6 ngày phải làm phụ hồ, nuôi thêm gà để lo cho các con và nợ nần, thấy bà lắm bạn ạ 😥.
Tôi lên Sài Gòn học với 1 tâm thế tràn đầy hy vọng, nhưng mọi chuyện thật không như mơ. Tôi có người thân làm công ty du lịch, tôi lại thích nghề Hướng dẫn viên du lịch, vì thế mà tôi được sắp xếp ở chung với 1 người quen. 6 tháng trôi qua với bao rắc rối về quan hệ giữa tôi và người đó, chủ yếu là do tính cách tôi chưa sửa được để thích nghi với cuộc sống trên này và với cả nghề nghiệp sau này. Lên Sài Gòn, tôi phải tự lập gần như tất cả, học phí mượn người thân 1 ít, còn lại thì tôi làm thêm và bù vào. Tôi rời khỏi người quen và ra ở chung với bạn bè, nhưng sau nhiều lần chuyển trọ và ở chung với 1 số người, tôi đã quyết định ở 1 mình bên làng đại học. Tôi cố gắng đi học và làm, sống tiết kiệm để đủ trang trải cuộc sống. Nhưng mọi thứ không đơn giản như vậy, học phí năm đầu 10 triệu thì tôi mượn người thân, sang năm 2 thì tôi k mượn người thân nữa vì rất ngại. Thay vào đó, tôi vay tín dụng của Vietcredit, an toàn mà lãi suất thấp. Tôi cũng tập tành đi tour và cũng đã dẫn chính được vài tour đơn giản như Vũng Tàu, Phan Thiết, Đà Lạt,... Có phải bạn đang ao ước được như tôi khi đã chạm đến nghề mình muốn? Tôi khá ổn sau 1 thời gian làm việc này nhưng có vẻ kỹ năng nghiệp vụ của tôi không tăng lên. Tôi cũng tham gia các Club Hướng dẫn viên, được củng cố và rèn luyện kỹ năng, tạo được vài mối quan hệ khá tốt nhưng rồi tôi cũng rời bỏ các Club. Sau này 1 người anh bảo rằng " Đừng trông chờ gì vào các câu lạc bộ gì nhiều, điều hành và công ty chỉ nhớ mỗi thằng điều tour cho các em thôi, nó không nhớ các em là ai đâu cho dù các em có làm tốt đến mấy đi chăng nữa!". Và sự thật thật thì đúng là như vậy. Đến năm nay 2020, năm của đại dịch Covid, mọi thứ lâm vào cảnh khó khăn, nợ nầm. Vay bạn bè, nhờ bạn bè vay hộ, thậm chí là vay nóng 1 ít để bù đắp vào những chỗ khiếm khuyết, tổng nợ của tôi khoảng 25 triệu chưa tính của người thân. Kỹ năng nghề nghiệp dần tụt dốc do không có môi trường đủ để trau dồi và luyện tập. Nghề HDV không phải dựa vào người thân mà làm được, nó đòi hỏi rất cao về nghiệp vụ, kỹ năng, kiến thức nên mọi thứ chỉ bản thân cố gắng. Thêm vào đó, những khoản nợ khiến tôi đau đầu lao vào nghề shipper để trả nợ. Làm shipper cũng gian khổ chứ không được nhiều, mỗi ngày trừ hết các chi phí thì chỉ còn khoảng dưới 200k. Dịch bệnh làm mọi người chuyển sang làm shipper, grab, gojek quá nhiều khiến thu nhập ngày càng giảm. Làm đc bao nhiêu trả nợ bấy nhiêu, lâu lâu mẹ có dư lại gửi cho 1 ít, chỉ tầm 1tr là nhiều.
Từng đề ra khá nhiều mục tiêu như học tiếng Anh, luyện siêu trí nhớ, tập gym để tăng cân, đọc sách mỗi ngày, v.v... Nhưng rồi đâu lại vào đấy, chỉ có mỗi cái đọc sách đã tạo thành thói quen không bỏ được. Sách của tôi khá nhiều so với bạn bè, tầm khoảng 60 - 70 cuốn không nhớ rõ vì cho 1 số bạn mượn, vài cuốn trên 800 trang đến 1500 trang với đủ các thể loại từ lịch sử, địa lý, tôn giáo, văn hóa,... còn có cả văn học kinh điển. Luyện siêu trí nhớ cũng tạm ổn, học được các kỹ thuật ghi nhớ nhanh và ghi nhớ sâu, giúp ích cho tôi rất nhiều trong quá trình nạp kiến thức vào đầu. Tiếng Anh thì khỏi phải bàn, khá tệ, mà có 1 sự thật mà tôi phát hiện ra gần đây giúp cho bất kỳ ai cũng đều có thể gia tăng kỹ năng tiếng Anh trong thời gian ngắn. Tôi sẽ chia sẻ ở các bài viết sau.
Sau 3 năm rèn luyện, tôi nhận ra kỹ năng nghề tăng lên rất chậm, lẹt đẹt ở mức thấp của nghề. Có lẽ do cuộc sống hiện tại chi phối tôi quá nhiều, thời gian luyện tập không bao nhiêu.
Gần đây, tôi cảm thấy nghề Hướng dẫn viên dần không hợp với mình. Nghỉ dịch quá lâu làm tôi và rất nhiều lớp đàn anh đàn chị mất lửa với nghề, họ chuyển qua nhiều lĩnh vực khác như bán bảo hiểm, bán hàng online, bán... à mà thôi 😆 Thay vào đó tôi cảm thấy thích những công việc liên quan đến sáng tạo, lắp ghép, decor.
Dù gì thì tôi vẫn sẽ cố gắng theo dõi và rèn luyện từng ngày theo đuổi nghề hiện tại, nó đã cho tôi rất nhiều trải nghiệm, nhiều kiến thức cũng như sự hiểu biết về thế giới ngoài kia, 1 chút hài hước, sự tự tin, nói chuyện trước đám đông, kỹ năng đội nhóm, bla bla... . Còn công việc thực sự thích thì cần phải chờ thời gian mới biết được.
Chúc các bạn sinh viên như tôi sớm tìm ra thứ mình thực sự thích và theo đuổi cả đời.