TTTN - LỜI CON MUỐN NÓI
Mẹ của con! Không khí tết đang đến như gõ cửa từng gia đình rồi mẹ nhỉ? Vậy là đứa con gái bé bỏng của mẹ đã là cô sinh viên năm 2...
Mẹ của con! Không khí tết đang đến như gõ cửa từng gia đình rồi mẹ nhỉ? Vậy là đứa con gái bé bỏng của mẹ đã là cô sinh viên năm 2 rồi đấy. Những năm tháng sinh viên này là khoảng thời gian quan trọng nhất để con có thể vươn tới ước mơ của mình đã chọn. Và khoảng thời gian này cũng khiến con nhớ gia đình mình biết bao. Con thèm được về nhà ngay với bố mẹ, hòa vào tiếng cười vui, hạnh phúc của gia đình.
Có những khi, con thèm được ăn một bữa cơm do chính tay mẹ nấu, có cả gia đình mình quây quần bên nhau. Những khi thành phố lên đèn, khi mà mọi người đều tìm về tổ ấm của mình sau một ngày học tập và làm việc mệt mỏi con lại nhớ gia đình mình đến trào nước mắt. Nơi đây đông vui, tấp nập thật đấy nhưng đôi khi con vẫn chạnh lòng vì thấy mình cô độc giữa thành phố rộng lớn này. Con một mình phóng xe ra ngoài đường mà chẳng biết đang đi về đâu và tìm kiếm gì nữa. Dù đứng giữa biển người, giữa niềm vui ở nơi đây nhưng con biết chỉ có gia đình mình mới có thể sưởi ấm trái tim của con thôi.
Đã gần 6 năm, con gái của mẹ tạm xa đình để đến một thành phố mới - đến với một cuộc sống khác để có điều kiện học tập tốt hơn. Con còn nhớ rõ những giọt nước mắt của mẹ ngày đưa con đến ngôi trường mới. Con còn nhớ như in những lời dặn dò của mẹ khi con đến với một thành phố xa lạ. Mẹ lo con sẽ khóc vì nhớ nhà, lo con sẽ không quen được với trường mới, bạn bè mới, lo cho con từng bữa ăn, giấc ngủ, mẹ sợ con sẽ không đủ bản lĩnh để vượt qua được những khó khăn, thử thách.
Nhưng mẹ ơi, mẹ đừng lo!
6 năm qua thực sự con gái mẹ đã trưởng thành rồi. Con biết tự nấu ăn, tự chăm sóc mình khi ốm, tự giác học bài và quan trọng nhất là con biết tự đứng lên sau vấp ngã đầu đời. Mẹ từng mơ ước sẽ có một ngày con gái mẹ sẽ được khoác lên mình bộ quân phục màu xanh cỏ úa, nhưng cuối cùng con lại chọn cho mình một hướng đi khác. Đại học Kinh tế Quốc dân_một ngôi trường mà suốt 12 năm học con chưa bao giờ từng nghĩ đến, nhưng cuối cùng con lại chọn nó, và… con tin đây chính là ngôi trường mà con cần tìm kiếm, con sẽ cố gắng đạt được thành công trên con đường mà con đã chọn. Xa nhà cũng là một thử thách phải không mẹ? Con biết, người ta đi là để lớn, đi là để trưởng thành hơn.
Xa nhà, con biết trân trọng hơn tình cảm bạn bè, gia đình. Con càng quý trọng hơn những cuộc điện thoại bố mẹ gọi hỏi thăm, phút giây được gần gia đình mình, được ôm mẹ ngủ như hồi còn bé, trong những ngày con được nghỉ học tranh thủ về nhà. Con hiểu được những lo toan, vất vả của ba mẹ để có tiền trang trải cuộc sống. Con xót xa hơn khi thấy tóc bố bạc hơn, khóe mắt mẹ đã hằn lên những nếp nhăn theo năm tháng.
Mẹ ơi! con xin lỗi!
Con thấy mình thật vô tâm! Suốt 19 năm qua chưa một lần con nói câu con thương mẹ, con yêu mẹ, để con làm cái này cho, con làm cái kia cho mẹ. Thậm chí chưa một lần con mở miệng xin lỗi mẹ dù con biết mình sai, tính con ngang bướng, cố tình làm trái ý để mẹ phải buồn lòng.
Mẹ à! Con cảm ơn!
Khi mẹ luôn là người thấu hiểu con nhất, mẹ nói tự lập sẽ giúp con trưởng thành và có bản lĩnh hơn. Mẹ luôn tôn trọng quyết định của con, ngay cả việc từ bỏ ước mơ bao nhiêu năm của mẹ nữa. Mẹ luôn là người động viên con khi con có chuyện phải suy nghĩ. Mẹ là người luôn yêu thương, chở che cho con, giúp con vững bước hơn để thực hiện ước mơ của mình.
Mẹ à, những ngày này con đang cố gắng trau dồi những kiến thức cho bản thân có trên giảng đường Đại học này và cả ngoài cuộc sống nữa. Nó sẽ là hành trang để con đi tới đích của con đường mà con đã chọn. Và … con biết cuối con đường đó sẽ có mẹ đứng đợi con và mỉm cười về những thành công con đạt được. Mẹ hãy tin ở con mẹ nhé!
Con yêu mẹ - món quà quý giá nhất của cuộc đời con!

/thinking-out-loud
- Hot nhất
- Mới nhất