…….
Lúc đó cố hết sức mới có thể đọc được dòng chữ trên bảng đen:

Đề bài:  Phân tích hình tượng con cò trong bài “Thương vợ” của Tú Xương.

Ối đệt, bây giờ con cò đã được đề cao thành món ăn siêu cấp trong mấy cái quán nhậu, làng nướng rồi, nghĩ sao giờ còn đi cặm cụi phân tích làm ếu gì nhỉ? Công nhận là đắng, cả 7,8 năm trời rồi đâu có làm mấy cái văn nghị luận kiểu này, giờ hỏi:

-“Tại sao Tú Xương ko chọn hình tượng con chim chào mào hay con gì đại loại thế mà lại chọn hình ảnh con cò để miêu tả công vợ!”.

Thì mình còn biết chớ giờ kêu phân tích làm kiểu gì, mà vào đời nhiều mới tự nhiên nghĩ người ta viết gì kệ người ta đi, phân tích làm gì cho nó mất công zậy?

Lại thêm bao lâu rồi đâu có nhớ thơ đâu, h mà k có thơ ngồi phân tích tí lại nhầm qua hình ảnh của Kiều trong “Bình Ngô Đại cáo” của Nguyễn Khuyến thì đừng trách tại sao biển xanh lại mặn.

Vội lục trong cặp cuốn Ngữ Văn, có 1 sự thật là dù có bao nhiêu năm đi chăng nữa thì văn có thể quên, đạo hàm có thể k nhớ nhưng kỹ năng quay bài là k bao giờ mất được, nó từ lâu đã mặc định là “phản xạ vô điều kiện” rồi.

Thằng Toàn liếc qua:

-“Mày éo thuộc thơ à??”.

-“T có nhớ quái đâu”- vừa đáp vừa nhìn lén cô Bích.

-“Ngu, mới học hôm bữa, cô còn nói có thể ra bài này mà!”- nó trề môi.

-“Mày thuộc ko? Chép tao cái!”- mình mừng như vớ bở.

-“Không, thôi m lật đi, chút cho t coi ké!”- nó thản nhiên.

Lúc đó chỉ thiếu điều muốn đập cuốn Văn vào mặt nó mà may sau kìm lại được.

2 thằng ngồi hý hoáy 1 hồi cuối cùng mình cũng tới được tiếng lòng than trách của người chồng, sự hy sinh cao cả gì gì đó của người phụ nữ thời phong kiến:

“Một duyên hai nợ âu đành phận
Năm nắng mười mưa , dám quản công
Cha mẹ thói đời ăn ở bạc
Có chồng hờ hững cũng như ko!”.

Thiệt có thương vợ thôi cũng làm bài thơ, để rồi vài trăm năm sau mình phải ngồi tô tô vẽ vẽ cho đủ cặp giấy, hao tài nguyên nước nhà vl, phải mình là Tú Xương sẽ còn thêm 1 câu kết ở đoạn ký tên đại loại như:

-“Bài thơ này chỉ để thương công vợ là chính, chỉ có đúng ý đó thôi, k cần phân tích, k có đề cao sự bất bình đẳng phong kiến hay tiếng nói lòng của người dân gì đâu, đọc chơi cho zui đi!”.

Là cứu được bao nhiêu mảnh đời học sinh rồi, khốn nạn, sao mãi tới bây giờ mình mới ngộ ra nhỉ?

Gần hết giờ, đang mãi chuyện phím với thằng Toàn, Phát về chuyện tại sao người ta k gọi con cò là con bò thì:

-“Tùng! Tùng !Tùng!”.

Bao lâu rồi mới được nghe lại cái âm thanh ấy, nhiều năm sau này vào đời mới chợt nhận ra k có cái âm thanh nào quyến rũ hơn tiếng trống trường hồi đi học, đứa nào đang làm bài kiểm tra là có thể buông viết, đứa nào đang quá chán học có thể ngừng học tót đi chơi, đứa nào đang bị cô giáo mắng……à đứa này sẽ tiếp tục bị mắng và có khả năng lên sổ đầu bài ngồi sau đó muốn đi đâu thì đi.

Tiếng trống trường hôm nay mình nghe sao k giống hồi đó, hình như nó thanh hơn, vang hơn, đến cả tim mình cũng muốn nhảy cẫng lên sung sướng, hình như đã quá lâu rồi nó k được hòa mình vào giai điệu mộc mạc, giòn giã từng là 1 trong những mảnh ghép của kí ức đẹp nhất đời, tự nhiên thấy vui ghê gớm.

Lại đè thằng Nhân ra bôi phấn, xong rượt nhau trên dãy lớp 11, chán lại đứng lan-can lười nhác nhìn tụi học sinh từng đám đi dưới sân trường, chợt quay đầu ra, nhìn về hướng cầu thang đi lên, dạ dày giật thói 1 cái thích thú.

Đó là đứa con gái có dáng người mảnh khảnh, cao, tóc buộc đuôi gà đang đi về phía mình ,mỉm cười, tại sao mình lại có thể quên rằng đứa con gái này cũng tồn tại trong cái thời kí ức này được nhỉ?

Là Linh!

-“Sao tối qua ko online mày??”- nàng lại đứng kế mình.

Là thật, mảng kí ức từng khiến mình điêu đứng suốt những năm cấp 3 đang tròn xoe mắt nhìn mình vẻ thắc mắc:

-“Làm gì mặt đần ra thế??”.

-“À…à ko…….lâu k gặp m nên thấy lạ!”- mình ấp úng.

-“Thôi đi, làm như chục năm mới gặp k bằng!”- nàng bĩu môi.

Mà đúng là nếu tính từ cái thời điểm ra trường đến giờ dám cũng gần chục năm lắm trừ mấy lần vụn vặt gặp nhau trên trường ĐH.

-“Mà hồi nãy lớp m kiểm tra Văn chưa? Cô cho gì zậy??”- nàng hỏi tiếp.

-“à…ờ…..thương Tú Xương….vợ!”.

-“Hả….là sao??”.

-“Ờ thì là phân tích con cò của Tú Xương!”.

-“À, tưởng gì, câu đó thì dễ rồi, thế làm được ko??”- nàng hỏi.

Dõng dạc bảo:

-“Được, tao mà!”.

Dĩ nhiên từ “Được” ở đây đã có trừ bớt đi đoạn lật quay bài và những đoạn chém nhảm cho đủ 1 cặp giấy, nhưng mà kệ, khoa học đã chứng minh con gái thích nghe 1 lời nói dối mà vui vẻ hơn sự thật mà phũ phàng, ko tin giờ thử bảo với nó là k có thằng ngu nào 12h đêm đạp xe 10km đi mua cháo vì con bồ than đói như trong ngôn tình đâu coi, nó k chửi cho hơi phí.

Rồi 2 đứa lại như hồi đó, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, hôm nay thầy Tài lại tiếp tục trội phấn trúng ngay hộp từ khoảng cách cửa đến bảng đen, cô Lê Hoa tiếp tục là đề tài bàn tán k bao giờ dứt khi thắt tóc 2 bím chạy xe đạp vào trường, à nãy có 2 đứa trai gái ngồi ghế đá bị cô Cẩm lại đuổi đi và cấm ngồi kế tình cảm như thế……..Nói chung ngày đó k có chuyện gì là k nói, k có cái gì là k bàn, kiểu như có thể nói chuyện với nhau cả ngày tới khi đói, đi ăn cơm xong lại nói tiếp ấy.

Đang nói về cơn kinh thiên động địa mỗi cuối tuần sinh hoạt chủ nhiệm thì nàng nói:

-“Chút nữa bên t kiểm tra Anh 1 tiết nè!”.

-“Thế à, làm bài tốt nhé!”.

-“Sao bữa nay mài nói chuyện k giống bình thường!”- nàng chau mày.

Nghe đến đó mình hốt hoảng:

-“Hở?? Hở?? Chứ sao mới giống??”.

-“Nhớ chép đề lại cho t mượn đấy, à có thêm đáp án càng tốt!”

Nàng ngân nga theo cái giọng điệu y chang mình.

-“Đó, m sẽ nói như z đó, tự nhiên bữa nay chúc t làm bài tốt nữa, tối qua xem film Việt Nam à??”- rồi phá lên cười.

Quê gì đâu, k lẽ hồi đó trong mắt nàng mình tệ bạc z sao??

Hết tiết, khẽ cười với mình rồi về lớp, vào đến chỗ rồi vẫn cứ ngỡ như 1 giấc mơ, thật sự đã sống lại những giây phút hạnh phúc giờ ra chơi y chang như cái ngày đó, tim vẫn đập binh binh, cảm xúc cũng y như vậy. Rốt cuộc ai đang mang mình trở lại những năm tháng này vậy nhỉ? Mục đích là gì?? Chắc chắn k chỉ để mình biết ngày xưa Tú Xương đã vất vả tả vợ qua hình ảnh con cò như thế nào, hay việc thằng Toàn vẫn tiếp tục là thằng thích quay bài hơn là học bài, hay chỉ đơn giản là để sống lại tuổi trẻ, sống lại những khoảnh khắc mình luôn coi là quý giá nhất cất ở trong tim, thôi kệ đi, trời cho thì hưởng, suy nghĩ làm éo gì.

Tiết 2 vẫn là Văn, cô Bích hôm nay mặc cái áo dài vàng nhạt, nãy mải làm bài k để ý, ngày đó cô cũng là hoa khôi của trường chứ bộ, cô nhìn quanh lớp xong lôi cuốn sổ điểm ra và nói:

-“Trả bài cũ nha mấy em!”.

Một cơn gió lạnh thổi sau sống lưng, gì? Nãy mới kiểm tra rồi mà, giờ còn trả bài nữa hả? Ngồi núp sau lưng thằng Phát như 1 phản xạ k điều kiện, run như cầy sấy, cô ngồi suy nghĩ rồi nói:

-“Bữa nay là ngày 15….!”.

Phù, khỏe rồi, chết mẹ thằng nào số thứ tự 15, mình  thở phào nhẹ nhõm, ưỡn ngực lên hiên ngang nhìn quanh coi thằng nào xui dữ zậy.

-“…..lấy 15-11 bằng 4, số 4 Thành Công lên bảng em!”- rồi cô thản nhiên.

Cái quái gì đang diễn ra zậy, lấy đâu ra cái số 11 để trừ 1 cách vô trách nhiệm như thế vậy, cảm giác lúc đó như bị tát 1 xô nước vào mặt, lạnh ngắt.

Thất thểu cầm tập đi lên, mặt buồn vô hạn.

-“Đọc thuộc bài Thương Vợ nha em!”- cô vừa nói vừa nhìn vào tập mình.

Thiệt đúng là ghét của nào trời ném thẳng vào mặt của đó, nãy mình lật tập chép nhớ thế ếu nào được.

Không khí lớp học trùng xuống, chàng trai ở trên bàn ấ a ấp úng, còn ở dưới là 1 quang cảnh lãng mạn và trữ tình.

Thằng Nghĩa đang làm động tác bắt tay hình trái tim trên đầu đưa về phía mình, thằng Danh che tay lên miệng cười, còn thằng Kiệt giơ cuốn sách Văn lên để mình có thể nhìn đọc, thiệt là cảm động, nó nghĩ mình là Tề thiên có thể nhìn từ trên bảng đen xuống cuốn tập của nó ở bàn cuối, thằng khốn.

-“Sao e k đọc, bộ k học bài à?’’- cô nhìn thẳng vào mắt mình.

Thiệt ngày đó thầy cô có cái kiểu rất buồn cười, nhìn là biết k học rồi, còn hỏi em ko học bài à?? Giống kiểu đi gặp Anh-xtanh rồi hỏi:

-“Bác Xtanh chắc bác học Lí giỏi lắm ha!”.

-“0 điểm, về chỗ!”- giọng của cô kéo mình từ chỗ Anh-Xtanh về lại thực tại, khốn nạn thân tôi.

Lúc đó mới chợt nhớ ra, ngày cấp 3 câu nói thân thương và quen thuộc nhất mà mình nghe k phải là:

-“Mình nghĩ chúng ta còn đi học, nên tập trung vào học hành, tình cảm để sau này lớn rồi tính!”.

Mà là:

-“0 điểm về chỗ!”.

Đó là 1 câu nói ngắn gọn, mạch lạc, k có thủ pháp nghệ thuật nhân hóa, ẩn dụ hay cái mẹ gì hết, đó là 1 câu khẳng định mang hàm ý nghe sao hiểu vậy, hôm nay nghe lại vừa quen vừa thương.

…………………………………………………

Đọc thêm bài viết của mình tại: