TRẦM CẢM - CÓ LẼ MÌNH BỆNH THẬT HOẶC MÌNH CHỈ KHAO KHÁT SỰ AN ỦI
Không ai có trách nhiệm cho cuộc đời của bạn cả. Bạn khổ là do bạn cả thôi!

Ai theo dõi mình lâu cũng biết có một khoảng thời gian mình gặp khó khăn cực kì trong tâm lý, mình tổn thương bản thân, khó kiềm chế cảm xúc và trong bất kỳ mối quan hệ nào mình cũng như một con dở hơi. Mất ngủ là bạn của mình, và sẹo trên tay đã dày đến nỗi chưa lúc nào nó thôi rỉ máu. Nhưng mình không muốn đi khám bệnh, lại càng không muốn xem mình là bệnh nhân. Mình từng tìm đến những người xung quanh để tìm kiếm sự an ủi, những đứa bạn thân khóc cùng mình một hai lần rồi sau đó nó xem như chuyện bình thường, ba mẹ không hề biết cách an ủi chỉ càng khiến mình thêm tuyệt vọng. Mình đã từng là cái đứa trách hết mọi người xung quanh, ôm lấy nỗi đau từ tinh thần tới thể xác và dày vò từng người một trong bất kỳ mối quan hệ nào với mình.
VÀ MÌNH DỪNG LẠI!
Mình từng gặp một giảng viên tâm lý học, khi hỏi về các chứng bệnh tâm lý, chị ấy nắm lấy tay mình và mình nhìn thấy sự dịu dàng trong đáy mắt của chị ấy. Có lẽ đây là một ưu điểm của người làm về tâm lý là khiến người ta yên tâm dù chưa nói gì cả. Chị ấy nhìn mình rất lâu và nói:
“Trầm cảm là bệnh, nhưng đừng dán cho mình bất kỳ nhãn dán nào cả.”
Một câu nói khiến mình suy nghĩ rất nhiều. Đúng là trầm cảm là bệnh, nhưng cảm lạnh có thể không dùng thuốc thì bệnh tinh thần có lẽ cũng cần một tinh thần đủ cứng cáp để điều trị thay vì thuốc. Mình không phủ nhận có rất nhiều người đang vật vã với căn bệnh tâm lý, nhưng đây chỉ là câu chuyện cá nhân của mình, không hy vọng mọi người học theo, nhưng hy vọng người đang bế tắc cũng có thể tìm ra một lối thoát tương tự.
Sau ngày hôm đó, mình tạm dừng lại những lời than thở và nhìn lại bản thân, mỗi lần muốn chết mình cần sự an ủi. Sự an ủi này phải đúng với ý mình mong muốn rằng “ừ mày đúng rồi, mày khổ quá, tao hiểu mà.”, nói chung là hàng vạn lời vàng bạc để xoa dịu nỗi đau mình đã chịu. Nhưng để làm gì ? Những lời nói đó hoàn toàn không giúp mình giải quyết được vấn đề, đi làm mà cực khổ thì vẫn sẽ cực khổ thôi trừ phi bạn lên chức hoặc thay đổi công việc. Tình cảm mà khổ sở thì một là bỏ đi hay là tìm người đó nói chuyện và giải quyết. Gia đình có trục trặc thì nếu không tìm được cách gỡ rối thì cục rối đó cứ làm mình khổ mãi. Nói chung mọi đau khổ đều xuất phát từ một thứ duy nhất chính là VẤN ĐỀ. Còn những lời an ủi chỉ xoa dịu cho những cơn đau tạm thời, giống như một liều thuốc an thần, dùng đúng thuốc thì nhất thời bạn sẽ tạm ổn, hết thuốc nó sẽ lại đau, còn sai thuốc thì xác định nặng càng thêm nặng.
Mình từng kể với một vài người bạn mình rằng, đêm hôm mình bị xâm hại mình đã trốn trong toilet rất lâu, chỉ hy vọng có ai đó phá cửa xông vào cứu mình. Nhưng không một ai đã đến cả, trong khoảng thời gian khủng hoảng, mình cũng từng chạy vào toilet mà trốn, đến giờ thói quen đó mình vẫn giữ, có lẽ thâm tâm mình vẫn luôn hy vọng có ai đó sẽ mở cánh cửa đó ra và ôm lấy mình vào lòng. Nếu lúc trước toilet là nơi trốn tốt nhất của mình và hy vọng có ai đó xông vào, thì hiện tại mình chỉ là theo thói quen ngồi trong đó cho tới lúc thật bình tĩnh và bước ra ngoài. Vì mình biết dù có bất kỳ ai bước vào toilet và ôm lấy mình, lúc đó mình sẽ lại dựa vào họ, xem họ là cả thế giới, và nếu họ lại lỡ tổn thương mình, mình lại như con dở trong toilet lần nữa.
Nên thật ra, thứ mình cần đã không còn là một sự an ủi từ bất kỳ ai mà mình coi trọng nữa, bởi vì họ không có trách nhiệm với cuộc đời mình. Họ có cuộc đời của riêng họ, và họ đến bên cạnh mình với tư cách là một người đồng hành, kể cả gia đình, họ không phải một bao cát cho mình trút giận, càng không phải gối ôm khi mình cần khóc - mặc dù nhiều người trong số họ sẵn sàng làm thế nhưng không có nghĩa họ buộc phải làm thế. Mình phải chịu trách nhiệm cho chính cuộc đời của mình. Mọi đau khổ đều xuất phát từ vấn đề của riêng mình, và dù mình có than vãn hay xin lời khuyên của họ đi nữa thì người thật sự giải quyết được vấn đề chỉ có duy nhất một người - LÀ TÔI.
Bất kỳ ai xuất hiện trong cuộc đời tôi, họ không có lỗi trong cuộc đời của tôi, tôi để họ tổn thương là lỗi của tôi vì không chấm dứt mối quan hệ đó sớm hơn. Tôi buồn khi họ không biết cách quan tâm, an ủi cũng là lỗi của tôi , vì vốn dĩ người ta đâu có trách nhiệm gì mà phải biết cách bạn cần được an ủi ra sao - họ an ủi tôi, đó là đặc ân lớn nhất tôi có được rồi. Đương nhiên những ai làm tổn thương tôi cũng là lỗi của họ, nhưng cứ trách cứ họ chỉ làm cuộc sống tôi thêm bế tắc chứ chẳng được gì. Có khoảng thời gian dài, tôi đã từng nghĩ tại sao những kẻ hại tôi giờ vẫn ung dung hạnh phúc, còn tôi lại đau đớn thế này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cứ sống tốt cuộc đời của mình thì những kẻ hại tôi có khi mới là người cảm thấy thất bại.
Một khi chúng ta không chịu nhìn vào lỗi sai của mình, thì cả đời này vẫn còn là một vòng luẩn quẩn những sai lầm. Khi chúng ta đã chịu nhìn vào nó, hố sâu phía dưới không mọc lên cây đậu thần cho chúng ta nhảy lên, nhưng ít ra chúng ta nhìn thấy một đường mòn ở dưới tận cùng có thể dẫn đến một nơi khác.
Trầm cảm là bệnh, nhưng không phải vì bệnh mà có thể xem bản thân mình cao hơn người khác một bậc và đòi hỏi những thứ khác. Việc của bạn là của bạn, người khác quan tâm bạn là đặc ân, còn họ kệ bạn thì bạn cũng đừng kệ chính mình, cũng đừng trách cứ họ. Không được thì buông, họ không sai gì cả, để họ tiếp tục làm sai với bạn thì bạn mới là người sai. Cũng đừng bao giờ đem bệnh ra hù dọa bất kỳ ai, thứ bạn đổi lại có thể là sự an ủi ngay lúc đó, nhưng đổi lại họ sẽ càng lúc càng cách xa bạn. Còn vì sao thì cứ đọc bài bạn tiêu cực, ừa kệ bạn của tôi sẽ rõ.
Chúc các bạn sớm khỏi bệnh, và chúc ai đang tìm sự an ủi có thể tự mình chịu trách nhiệm cho đời mình, rồi bạn sẽ thấy cuộc đời này có một hướng tích cực khác mà bạn chẳng cần than phiền nữa thôi.
-Lâm Duệ Nghi-
P/s: Nghe Công Quách bảo nhớ bài mình viết , nên giờ phải lên bài :]]]

Quan điểm - Tranh luận
/quan-diem-tranh-luan
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

Nguyễn Sơn
Mình chỉ mong những bạn đang vướng vào trầm cảm hoặc bất ổn tâm lý nặng sẽ k đọc bài viết của bạn. Đối với mình, 1 người đang đọc và viết những dòng cmt này trong trạng thái bình tĩnh, ko bất ổn tâm lý, mỗi bài viết đều mang 1 quan điểm cá nhân của tác giả, có thể tham khảo thì dùng, ko được thì có thể tự lập luận trong đầu và lượt bỏ. Nhưng với 1 số cá nhân đang trong tình trạng bất ổn, mỗi bài viết có thể là 1 lưỡi dao đâm vào tim, là 1 liều thuốc kích thich họ đưa thân mình xuống vực sâu.
Về quan điểm cá nhân, mình rất đồng ý với câu nói của giảng viên tâm lý bạn đã gặp: " Trầm cảm là bệnh, nhưng đừng dán cho mình bất kỳ nhãn nào". Theo mình biết, có thể câu nói này từ liệu pháp tâm lý của 1 nhà tâm lý học Cyrulink, đầy đủ sẽ là "KO gắn mác những đứa trẻ bị sang chấn vì làm như vậy sẽ đẩy họ vào tương lai vô vọng". Nhưng ý tiếp theo của bạn, mình nghĩ bạn đã vận dụng sai ý nghĩa của câu nói này. Trâm cảm ko phải cảm mạo, nó ko thể tự đến và tự hết được. Đúng là mỗi người đều có "đề kháng tâm lý" riêng mình, nhưng đa phần những người chuyển sang bệnh là do yếu tố gây bệnh đã vượt qua được hàng rào đề kháng và gây bệnh. Có bệnh, phải chữa. Và người bệnh, đủ nặng gây ảnh hưởng đến 1 cá nhân, làm suy giảm sức khỏe, hay ảnh hưởng cuộc sống họ, thì luôn cần sự chăm sóc, hỗ trợ, đó là lý do bênh viên được sinh ra, bác sĩ và y tá có mặt. Đúng là 1 bệnh nhân ko có vị trí cao hơn ai trong xã hội, nhưng sự chia sẻ, thông cảm và hỗ trợ ko phải là những đòi hỏi quá đáng, và bất kỳ ai với 1 lòng khoan dung, rộng lượng và đủ tình cảm cũng có thể giúp đỡ. ĐÓ LÀ 1 VIỆC RẤT BÌNH THƯỜNG.
Mình thực sự ko biết bạn đã vượt qua những tổn thương của chính mình hay chưa, nhưng hi vọng bạn đừng lập lại chính việc "dán nhãn" 1 lần nữa từ quan điểm của bạn lên người khác.
- Báo cáo

Trường Sở

Ông đọc tâm lý học cá nhân của Adler chưa. Người viết đang đi theo phái đó nên không nhất thiết phải dạy khôn cô ấy. Càng đào sâu về tâm lý học thì càng thấy nhiều xung đột giữa các thuyết. Cho nên bệnh nhân phải có niềm tin vào phát đồ điều trị của chuyên gia tâm lý thì mới điều trị hiệu quả được.
Còn chuyện lắng nghe người trầm cảm ông tưởng dễ chắc? Không biết bơi mà cứu người chết đuối thì ông cũng chết chung đấy.
- Báo cáo

Nguyễn Sơn
Ok mình đồng ý với bạn, có thể bạn ấy đang đi theo trường phái của tâm lý học của Adler. Mình cũng nhận ra 1 số ý kiến của bạn ấy tương đồng với 1 số thuyết của các nhà khác. Thực sự mình ko muốn tranh cãi vấn đề này, nhưng từng chữ, từ phần mở đầu, cho nên câu tóm lược, nó cực kì gây trigger cho những cá nhân khác. Mình sẽ dừng ko nói đến vấn đề trigger nữa.
Ý thứ 2, mình chỉ muốn góp ý, vì có lẽ đó là quan điểm của ông. Đúng là, lắng nghe người trầm cảm ko dễ, nhưng ô ko làm được, ko có nghĩa các chuyên gia ko làm được. Và để cứu người chết đuối, thì thay vì bơi ra để cứu, ô có thể nhờ cứu hộ, hoặc đơn giản hơn là tìm công cụ để cứu thôi :>>>.
- Báo cáo

Lâm Duệ Nghi

@Nguyễn Sơn cảm ơn bạn đã chia sẻ, mình có ghi rất rõ trong bài đây là trải nghiệm cá nhân của mình. Mình đang theo một vài khoá học tâm lý ở Canada, và cũng nc với chuyên gia rất nhiều, mình không dám tự nhận mình là ngừoi có thể tư vấn tâm lý. Nhưng mình học tâm lý để chữa cho chính mình, và mình nhận ra là tuỳ người bệnh sẽ có một pháp đồ điều trị riêng, chuyên viên tư vấn tâm lý sẽ không bao giờ cho lời khuyên. Họ chị lắng nghe, và được học những cách để nói với bệnh nhân. Như người bệnh cảm nếu có bệnh thì tìm bác sĩ. Mình đang nhắn nhủ ở đây là việc chúng ta có bệnh thì mọi ngừoi xung quanh cũng đã đủ bao dung lắm rồi, chữa trị hay không đều thuộc về phần mình, nếu chết đuối mà tìm ngừoi không biết bơi thì vẫn chết có khi lại kéo họ chết cùng. Nên cứ nhằm cứu hộ mà kêu, họ cũnh đã giúp mình gọi cứu hộ rồi thì không việc gì phải trách họ nữa cả. Trầm cảm khác cảm ở chỗ là nó kéo dài, rất dài, có khi mười mấy năm hoặc cả đời, với ai bao dung được mình thì mình vẫn rất biết ơn, nhưng ngoài bác sĩ ra thì không ai có thể đưa đúng thuốc cho mình cả để mà trách cứ họ. Nên dán nhãn ở đây mình hiểu theo nghĩa đừng cứ xem mình là 1 ngừoi luôn nhận được sự ưu tiên vì đang bệnh, cũng đừng dán nhãn người xung quanh nếu họ không đối xử với mình như 1 người bệnh
- Báo cáo

Nguyễn Sơn
Cảm ơn bạn đã giải thích rõ cho mình. Có lẽ mình hơi bị trigger từ 1 vài câu trong bài mà cmt hơi khó chịu. Mình thật sự xin lỗi nếu làm ảnh hưởng đến bạn thêm.
Thật ra trong bài viết của bạn, mình tìm thấy rất nhiều điểm tương đồng với 1 vài vấn đề của mình, của các bạn xung quanh mình. Mình chân thành mong bạn sẽ vượt qua những vấn đề tâm lý của mình.
- Báo cáo

Lâm Duệ Nghi

@Nguyễn Sơn cảm ơn bạn, mình thật sự không sao. Sau khi tìm hiểu tâm lý học Adler mình nhận ra có những vấn đề trigger mình rất nhiều từ việc mình toxic trong tất cả mối quan hệ và đòi hỏi sự cảm thông. Vượt qua điều đó mình mới hiểu được việc bốc thuốc đúng bệnh và tìm đến bác sĩ để được kê đơn tốt hơn là dựa vào người xunh quanh và trách cứ họ. Mình cũng hy vọng bạn giải quyết đc vấn đề của mình một cách thích hợp nhất ^^
- Báo cáo

Trường Sở

Chị... 🥹
- Báo cáo

Lâm Duệ Nghi

có mỗi một chữ chị thì tui không tính là đã đọc bài đâu đấy :]]]
- Báo cáo

Trường Sở

Em đọc hết rồi nha, cảm động gớt nước mắt.
- Báo cáo

An Phạm

"Dù bạn có đi tới đâu để chối bỏ cuộc sống hiện tại, thì bạn quên mất 1 điều là bạn luôn mang theo chính mình", phải luôn thương lấy mình tác giả nhé.
- Báo cáo

Lâm Duệ Nghi

@An Phạm cảm ơn bạn nhiều ạ. Sau ngần ấy lần làm chuyện ngu si thì mình yêu bản thân mình hơn rất nhiều rồi, hy vọng mn cũng có thể như thế
- Báo cáo
Giaeil
Em cũng cảm thấy bản thân như mắc bệnh trầm cảm, nhưng em tự nhận thấy mình chỉ ở mức độ nhẹ thôi...mà nhiều khi mệt mỏi quá...
- Báo cáo

Lâm Duệ Nghi

@Giaeil nếu được em có thể thử tìm các chuyên gia tâm lý có trong trường, hoặc các hotline hỗ trợ free. Khi cảm thấy mình có triệu chứng bệnh thì cứ tìm người có chuyên môn, đừng vội nhận bệnh cho mình nhé. Đúng bệnh đúng thuốc thì mới tốt được. Hoặc em cần giúp gì có thể nhắn chị nhé.
- Báo cáo
Giaeil
@Lâm Duệ Nghi Em cảm ơn chị, tại em thấy em hay bị suy nghĩ nhiều mà toàn suy nghĩ tiêu cực ( có nhiều lần em còn nghĩ nếu lấy dao rạch cổ tay thì sẽ cảm thấy như nào nhỉ...), nhiều khi suýt ko thoát khỏi nó và cảm giác như sắp mất kiểm soát.Và nhiều phần gian em thấy mình uể oải và mệt mỏi...
- Báo cáo

Lâm Duệ Nghi

Có một khoảng thời gian chị làm đau bản thân như một hình thức giảm đau cho tinh thần, làm cho tới nghiện. Nhưng lâu dần chị nhận ra là bản thân chỉ chìm sâu vào cảm giác đau khổ chứ chẳng thật sự thoát ra được. Nếu tiếp tục có những suy nghĩ như thế, em tìm đến chuyên viên tư vấn tâm lý liền trước khi dẫn đến hành động nhé.
- Báo cáo

Harry Louis
Em cũng nhớ bài viết của chị, đợi từ đầu năm 2024 rồi (T_T). Cảm ơn chị vì bài viết!
- Báo cáo

Lâm Duệ Nghi

@Harry Louis cảm ơn em. Bận quá nên chẳng còn tâm trí viết 😭
- Báo cáo