Nếu các bạn để ý Trong Stranger Things, các nhân vật trẻ đều mang dấu ấn đậm nét của hoàn cảnh gia đình và những tổn thương tâm lý từ thời thơ ấu. Những trải nghiệm thuở nhỏ – từ gia đình đổ vỡ, cha mẹ lạnh nhạt hay lạm dụng – đã góp phần hình thành nên tính cách phức tạp của họ khi trưởng thành. Dưới đây là một số những phân tích mình có thể hiểu được khi theo dõi bộ phim qua 5 mùa. Với mình đây chỉ là quan sát cá nhân, hầu hết nó cũng chưa được ai confirm cả nên có gì sai hay thiếu sót các bạn có thể góp ý, bỏ qua chứ đừng nặng lời nhé.

Mike Wheeler: Khó khăn bộc lộ cảm xúc vì gia đình lạnh nhạt

Mike lớn lên trong một gia đình bề ngoài đầy đủ nhưng thiếu vắng tình cảm. Cha mẹ cậu – Ted và Karen Wheeler – hầu như không thể hiện tình yêu với nhau hay với con cái. Họ không nói lời “I love you” và thường né tránh chia sẻ cảm xúc thật.
Môi trường gia đình lạnh nhạt, kém giao tiếp này đã lập trình cho Mike xu hướng kiềm chế tình cảm. Cậu gặp khó khăn khi bộc lộ những cảm xúc trong lòng của mình, đặc biệt là diễn đạt tình yêu bằng lời nói. Chẳng hạn, suốt một thời gian dài Mike không dám nói lời yêu Eleven dù tình cảm rất sâu đậm – cậu sợ mất cô và tự ti nghĩ mình không xứng đáng. Phải đến mùa 4, Mike mới nỗ lực vượt qua rào cản tâm lý này để nói ra lời yêu, cho thấy cậu dần thoát khỏi ảnh hưởng tiêu cực từ cách nuôi dạy khép kín của cha mẹ.
Hay ngay cả khi chứng kiến mẹ nằm giữa vũng máu, em gái thì mất tích, Mike cũng không thể thể hiện sự lo lắng của bản thân, cơ thể cậu sau khi trải qua mọi việc như được lập trình cho việc ít thể hiện cảm xúc mà đi vào luôn giai đoạn tìm phương án giải quyết.
Có thể thấy, tuổi thơ thiếu sự ấm áp đã tạo cho Mike một phức hợp cảm xúc: bên ngoài dũng cảm nhưng bên trong khó mở lòng, phải dựa nhiều vào tình bạn để bù đắp khoảng trống tình cảm gia đình.
Nếu không để ý, mọi người sẽ không thể cảm nhận được nỗi đai mà Mike phải chịu đựng
Nếu không để ý, mọi người sẽ không thể cảm nhận được nỗi đai mà Mike phải chịu đựng
Không chỉ Mike, Nancy Wheeler – chị gái cậu – cũng chịu ảnh hưởng tương tự từ hôn nhân lạnh nhạt của bố mẹ. Nancy thông minh và mạnh mẽ, nhưng lớn lên trong gia đình Wheeler khiến cô gặp vấn đề về niềm tin vào tình yêu. Bố mẹ Nancy sống bên nhau không tình yêu, mẹ cô - Karen thậm chí từng xao lòng trước người khác (Billy) vì cô đơn trong hôn nhân.
Điều này gieo vào Nancy nỗi sợ rằng hôn nhân dễ trở nên buồn tẻ, gò bó như bố mẹ mình. Ban đầu, Nancy hẹn hò với Steve – một chàng trai phổ biến và an toàn giống mẫu người cha mẹ cô có lẽ mong muốn. Nhưng sâu thẳm, Nancy chối bỏ con đường của mẹ. Cô không muốn trở thành người vợ cam chịu như Karen, nên đã bị thu hút bởi Jonathan – một chàng trai nhạy cảm, nổi loạn hơn, dám cùng cô đấu tranh cho lẽ phải. Mối tình Nancy–Jonathan được xây dựng trên sự đồng cảm trước bi kịch Barb và Will cùng mất tích và cùng trải qua hiểm nguy, tức là dựa trên chấn thương chung hơn là tình yêu thông thường, mình nhớ chính anh em nhà Duffer xác nhận rằng mối quan hệ của họ chủ yếu là “liên kết vì chấn thương” - trauma bond.
Chính vì vậy, sang mùa 5 họ đã để cho Nancy và Jonathan chia tay – cả hai thừa nhận vẫn yêu nhau nhưng đồng thời hiểu rằng họ cần con đường riêng để trưởng thành độc lập. Nancy nhận ra mình phải tự tìm thấy bản thân thay vì mắc kẹt trong một mối quan hệ được gắn kết bởi quá khứ đau thương. Sự đổ vỡ của Nancy và Jonathan cho thấy Nancy đã bước qua nỗi ám ảnh gia đình: cô thoát khỏi nguy cơ lặp lại cuộc hôn nhân bất hạnh của mẹ, chọn đối mặt với tương lai một cách tự chủ.
Tưởng chừng như mạnh mẽ nhưng thực chất Nancy cũng chẳng hiểu mình đang muốn cái gì
Tưởng chừng như mạnh mẽ nhưng thực chất Nancy cũng chẳng hiểu mình đang muốn cái gì

Will Byers: Thiếu vắng cha và sự bảo bọc thái quá dẫn đến khủng hoảng bản dạng

Hoàn cảnh của Will trái ngược với Mike – cậu bé Byers lớn lên trong một gia đình tan vỡ khi cha bỏ đi từ sớm. Mình không nhớ rõ chi tiết về bố của Will lắm nhưng mình khá chắc là chính bố Will là người đã bằng một cách nào đó loại bỏ sự nam tính ra khỏi Will, khiến cho cậu tự ti và hoang mang về bản thân. Sau khi bố bỏ đi, Will hoàn toàn thiếu vắng một hình mẫu nam giới để noi theo. Mẹ cậu – Joyce Byers – tuy rất mực yêu thương con nhưng lại quá bao bọc. Joyce dành tất cả sự quan tâm cho Will, đặc biệt sau vụ mất tích ở mùa 1, khiến cậu trở thành trung tâm trong thế giới của mẹ. Sự yêu thương che chở ấy giúp Will cảm nhận an toàn, nhưng cũng có mặt trái: cậu thiếu cơ hội tự lập và thiếu một người cha dẫn dắt để định hình bản sắc nam giới của mình.
Hệ quả là Will phát triển với tâm hồn nhạy cảm, giàu cảm xúc nhưng cũng đầy bấp bênh về bản dạng. Cậu dễ gắn bó sâu sắc với những người bạn nam đồng trang lứa – như tình cảm đặc biệt cậu dành cho Mike. Một cách vô thức, Will tìm kiếm sự gắn kết nam tính mà cậu không có từ cha. Trong trường hợp của Will ta có thể thấy 1 điều: việc thiếu vắng tình phụ tử có thể khiến cậu nhầm lẫn giữa tình bạn và tình yêu, do khao khát tình cảm từ một người nam mà cậu không nhận được từ cha mình. Tất nhiên, xu hướng tính dục là bẩm sinh chứ không phải do hoàn cảnh quyết định; nhưng rõ ràng tổn thương thời thơ ấu của Will – bị cha ruồng rẫy, bị kỳ thị, chỉ lớn lên bên vòng tay mẹ – đã tạo nên một phức hợp tâm lý đặc biệt. Cậu vừa khao khát được chấp nhận, vừa sợ hãi mình khác biệt. May mắn là Will còn có một điểm tựa gia đình thay thế: anh trai Jonathan đã phần nào đóng vai trò người cha vắng mặt, luôn bảo vệ và yêu thương cậu. Tình anh em gắn bó, cùng với tình bạn của Mike, Dustin, Lucas, chính là phao cứu sinh cảm xúc giúp Will vượt qua những bất ổn nội tâm do thiếu cha. Will Byers là minh chứng cho hình ảnh một đứa trẻ nhút nhát, tổn thương, phải học cách tìm kiếm bản dạng và sức mạnh từ tình thân và tình bạn thay thế cho gia đình khuyết thiếu của mình.

Jonathan Byers: Tự ti và thu mình vì gánh trách nhiệm gia đình từ sớm

Là anh trai của Will, Jonathan Byers chịu tác động khác nhưng không kém phần sâu sắc từ biến cố gia đình. Khi cha rời bỏ, Jonathan lúc đó chỉ là một cậu thiếu niên nhưng đã phải đóng vai người đàn ông trụ cột trong nhà. Cậu chứng kiến mẹ mình – Joyce – vật lộn nuôi con, nên Jonathan sớm trưởng thành, hy sinh tuổi trẻ để chăm sóc mẹ và em. Cậu vừa đi học, vừa đi làm, biết nấu ăn, lo toan việc nhà… Như ở trên mình đã nói: Jonathan gánh vác trách nhiệm kiểu “người cha mới” trong gia đình Byers, đảm đương nhiều việc vốn dĩ cha mẹ phải làm. Cậu dạy Will nghe nhạc, chơi với em, và khi Will mất tích, chính Jonathan đã bất chấp nguy hiểm đi tìm em, thể hiện mình gắn bó và nhạy cảm hơn người cha lạnh lùng.
Tuy làm điểm tựa cho mẹ và em, sâu bên trong Jonathan mang mặc cảm tự ti nặng nề. Tuổi thơ thiếu vắng sự công nhận của cha khiến cậu nghi ngờ giá trị bản thân. Hơn nữa, Joyce (mẹ cậu) vì quá lo lắng cho Will – đứa con út yếu đuối hơn – có xu hướng dành nhiều sự quan tâm cho Will. Trong gia đình, Jonathan thường chịu thiệt thòi về mặt tình cảm (dù Joyce không hề yêu thương con trai lớn ít hơn, nhưng hoàn cảnh buộc bà ưu tiên Will). Điều này hun đúc trong Jonathan cảm giác mình là người ngoài lề, khép kín và cho rằng mình không xứng đáng được yêu thương. Cậu ngại giao tiếp, thích lặng lẽ chụp ảnh một mình. Phức hợp tâm lý của Jonathan thể hiện rõ trong chuyện tình cảm: khi bắt đầu thích Nancy Wheeler, Jonathan luôn tự nhủ Nancy thuộc về kiểu người như Steve, còn mình chỉ là kẻ "không đáng có được cô ấy".
Ngay cả khi đã hẹn hò Nancy, cậu vẫn lo sợ không đáp ứng được kỳ vọng của cô – thể hiện qua việc Jonathan giấu chuyện được đại học mà không dám cùng Nancy xây dựng tương lai, vì sợ mình cản trở giấc mơ của cô ở mùa 4.
Tuy nhiên, qua từng mùa phim, Jonathan dần nhận ra giá trị của bản thân thông qua những việc cậu làm cho gia đình và bạn bè. Cậu dũng cảm đối đầu thế lực siêu nhiên, sẵn sàng hợp tác với Nancy vạch trần phòng thí nghiệm Hawkins, rồi cùng gia đình bảo vệ Eleven... Những trải nghiệm ấy giúp Jonathan bớt mặc cảm. Song hành trình của Jonathan cũng cho thấy một thực tế: đứa trẻ trưởng thành trong tổn thương thường hình thành nhân cách nép mình, luôn đặt người khác lên trên.
Jonathan định nghĩa bản thân qua việc chăm lo cho người khác, đến mức quên mất việc theo đuổi hạnh phúc riêng. Cuộc chia tay với Nancy ở mùa 5 có lẽ sẽ mở ra cơ hội để Jonathan tìm lại chính mình, không còn phải sống dựa trên vai trò trụ cột bất đắc dĩ cho gia đình nữa. (Tức là John luôn sống với vai trò của một người khác chứ chưa bao giờ được là bản thân mình).
Mình luôn nói "Nỗi đau của Jonathan là nỗi đau của tình yêu thương"
Mình luôn nói "Nỗi đau của Jonathan là nỗi đau của tình yêu thương"

Lucas Sinclair: Phát triển lành mạnh nhờ nền tảng gia đình ổn định

Trái ngược với Mike hay Will, Lucas Sinclair có một nền tảng gia đình hạnh phúc và điều đó phản ánh rõ ở tính cách cậu. Lucas lớn lên trong một gia đình người Mỹ gốc Phi kiểu mẫu, phá vỡ định kiến thường thấy trên phim ảnh rằng gia đình da màu hay bất ổn. Bố mẹ Lucas yêu thương nhau và nuôi dạy con trong môi trường đầy yêu thương. Khán giả chỉ gặp gia đình Sinclair lần đầu ở mùa 2, khi Lucas về nhà ăn tối cùng bố mẹ và em gái (Erica). Không khí đầm ấm, vui vẻ của bữa ăn đó cho thấy Lucas có niềm tin và sự gần gũi với cha mẹ. Cậu bé không ngần ngại hỏi bố cách xin lỗi bạn gái – một cảnh mà theo mình nó là kinh điển, khi ông bố tư vấn: “Con ạ, vợ con luôn luôn đúng!”. Việc Lucas thoải mái tâm sự chuyện tình cảm với cha chứng tỏ cậu được nuôi dưỡng trong sự tin cậy và cởi mở cảm xúc – điều hiếm thấy ở nhà Wheeler. Hai gia đình này là hai gia đình tương phản rất rõ rệt: gia đình Wheeler thì lạnh nhạt, còn Lucas và em gái Erica có bố mẹ yêu thương nên bọn trẻ rất gắn bó, biết cách bày tỏ tình cảm.
Nhờ hậu thuẫn tinh thần vững chắc, Lucas là thành viên duy nhất trong nhóm có xu hướng phát triển tâm lý bình thường và hòa nhập tốt ở trường. Cậu tự tin, năng động: đầu mùa 4, Lucas tham gia đội bóng rổ của trường, thử sức với nhóm bạn mới và mong muốn trở nên nổi bật. Mặc dù điều này tạm thời tạo chút khoảng cách giữa cậu với nhóm bạn D&D (Mike, Dustin, WIll), nhưng đó là một bước phát triển tự nhiên ở tuổi thiếu niên.
Lucas không hề phủ nhận quá khứ mọt sách, chỉ là cậu đang khám phá những khía cạnh khác của bản thân. Và khi biến cố của Max xảy ra, Lucas nhanh chóng quay về bên những người bạn thân, chứng minh lòng trung thành và sự trưởng thành về mặt cảm xúc. Cậu cũng là chỗ dựa quan trọng cho Max trong hành trình chống lại Vecna. Tất cả những điều đó phần nào nhờ vào việc Lucas được yêu thương vô điều kiện ở nhà, giúp cậu có nền tảng cảm xúc ổn định để đối mặt với thử thách bên ngoài. Lucas Sinclair thể hiện rằng một tuổi thơ bình yên có thể sản sinh một người trẻ biết yêu thương, dũng cảm và cân bằng.
Lucas không nổi bật vì là người "bình thường" nhất trong đám bạn
Lucas không nổi bật vì là người "bình thường" nhất trong đám bạn
Ngoài ra nói một chút về Erica, em gái của Lucas. Cô bé cũng là một sản phẩm của tình yêu và lòng vị tha, nên nhớ khi mới xuất hiện chính Erica đã chế giễu anh trai và đám bạn của mình là lũ mọt sách nhưng trải qua nhiều biến cố, bằng nền tảng là tình yêu và lòng vị tha, chính cô bé cũng trở thành một phần của nhóm, cũng trở thành một mọt sách, đệ tử ruột thứ 2 của ông thầy Soái Ca. Chỉ đứa trẻ có tình yêu thương thuần tuý mới có thể biến đổi được như vậy.
Khác với những gì thể hiện trên phim, bản chất Erica là một cô bé đầy lòng vị tha và yêu thương
Khác với những gì thể hiện trên phim, bản chất Erica là một cô bé đầy lòng vị tha và yêu thương

Dustin Henderson: Sự tự tin và khát khao gắn kết nhờ được nuôi dưỡng chu đáo

Dustin Henderson là trường hợp thú vị về một đứa trẻ con một được mẹ nuôi dạy một mình. Mẹ Dustin luôn cưng chiều và ủng hộ con hết mực. Bà là người mẹ đơn thân như Joyce nhưng luôn thể hiện tình yêu và sự quan tâm đến mọi sở thích kỳ quặc của Dustin thay vì bảo vệ quá đà, từ việc hóa trang Halloween đến việc nuôi những con thú kì lạ (như việc Dustin nuôi con demodog).
Dustin được mẹ tin tưởng đến mức khi xảy ra chuyện lạ (mèo cưng của mẹ bị Dart ăn thịt), cậu nói dối để mẹ không đau buồn – Dustin dựng lên câu chuyện rằng con mèo đã được tìm thấy ở xa. Điều này cho thấy cậu bé rất yêu thương mẹ, muốn bảo vệ cảm xúc của bà. Đồng thời, nó cũng phản ánh Dustin có chút tính tự quyết và pha chút “gia trưởng”: cậu sẵn sàng hành động theo ý mình (giấu Dart, tham gia các kế hoạch mạo hiểm, chọc tức hội Bully để bảo vệ Eddie…) miễn là cho rằng điều đó đúng. Đây có thể là kết quả từ việc được nuông chiều và độc lập sớm – mẹ cậu vừa bao bọc, vừa tôn trọng tính tự lập của con. Mẹ của Dustin để cậu thoải mái phiêu lưu với bạn bè, điều này giúp cậu tự tin và nhanh nhẹn, nhưng cũng khiến Dustin hơi hiếu thắng và nghĩ rằng mình có thể xoay xở mọi chuyện hoặc luôn cho mình là đúng. Dẫu vậy, phần lớn tính cách Dustin lại rất dễ mến: cậu hòa đồng, hoạt ngôn và hài hước, luôn là chú hề mang tiếng cười cho cả nhóm.
Lớn lên không có anh chị em, Dustin đôi lúc khao khát tình cảm anh em. Cậu tìm thấy điều đó qua tình bạn với những người lớn tuổi hơn mình – như chị Nancy hay đặc biệt là Steve Harrington và sau này là Eddie Munson. Mối quan hệ Dustin–Steve đã trở thành biểu tượng của cả series: Steve từ một chàng trai đầu gấu đã hóa thân thành bảo mẫu tận tụy với Dustin. Hai người phát triển tình anh em gắn bó: Steve dạy Dustin cách làm tóc, tư vấn tán gái, bảo vệ cậu trước bọn bắt nạt, còn Dustin thì ngưỡng mộ coi Steve là anh lớn. Tương tự, sang mùa 4, Dustin thân thiết với Eddie – một đàn anh cùng chơi D&D, đầy cá tính – đến mức coi Eddie là người bạn tri kỷ. Điều này có thể xuất phát từ việc cậu, Steve hay Eddie đều là con một, mà nhìn xung quanh ai cũng có anh chị em nên cả 3 đều xuất hiện sự khao khát có anh chị em của riêng mình.
Dustin đã phá vỡ định kiến về cái gọi là “hội chứng con một”: thay vì ích kỷ hay thiếu kỹ năng xã hội, cậu rất ấm áp, hòa nhập tốt với tất cả mọi người. Sự vững vàng đó một phần đến từ tình yêu thương vô bờ của mẹ – Dustin lớn lên với niềm tin rằng mình được yêu, nên cậu dễ dàng trao đi yêu thương và kết nối với mọi người. Tuy đôi lúc Dustin có tỏ ra vẻ ta đây, hay bốc đồng, bạn bè vẫn quý mến cậu vì tấm lòng chân thành và khả năng kết nối tập thể. Có thể nói, tuổi thơ êm ấm trong vòng tay mẹ đã tạo nên một Dustin thông minh, lạc quan, luôn khao khát gắn kết và trở thành trái tim kết nối tất cả mọi người chứ không chỉ riêng nhóm bạn.
Dutin tự tin, độc lập, là đứa trẻ hạnh phúc nhưng cũng có nhiều nỗi đau
Dutin tự tin, độc lập, là đứa trẻ hạnh phúc nhưng cũng có nhiều nỗi đau

Billy Hargrove: Vòng lặp bạo lực từ người cha bạo hành

Billy Hargrove đại diện cho mặt tối của ảnh hưởng gia đình: cậu là sản phẩm của một tuổi thơ bị bạo hành. Billy chuyển đến Hawkins cùng cha ruột – một người đàn ông độc đoán và hung bạo – và mẹ kế. Bố ruột thường xuyên đánh đập, sỉ nhục Billy, ví dụ ông từng mắng con là “đồ đàn bà” chỉ vì Billy thích lướt sóng thay vì chơi bóng chày. Sau khi mẹ Billy bỏ đi, bạo lực của người cha càng leo thang, biến Billy từ một thiếu niên vốn có thể hiền lành thành kẻ ngày càng nóng nảy, hung hăng – tức Billy bắt đầu phản chiếu chính hành vi của cha mình. Sau này dù Billy đã lớn thành một thanh niên rắn rỏi, người cha vẫn là nỗi sợ hãi lớn nhất của cậu và định hình tính cách Billy suốt những năm tháng trưởng thành. Đây là chu kỳ bạo lực thường thấy: đứa trẻ bị cha bạo hành lớn lên dễ trở thành kẻ bạo lực vì đó là cách nó được dạy để đối mặt với thế giới. Billy ở trường mới Hawkins liên tục gây sự, đánh nhau – rõ ràng cậu mang theo cơn giận dữ và tổn thương trút lên người khác.
Mặt khác, Billy căm hận cha và không hề muốn trở thành người như cha cậu. Sự mâu thuẫn đó khiến Billy có những hành vi thô bạo nhưng phức tạp. Đối với cô em kế Max, Billy vừa là kẻ ức hiếp vừa là người bảo vệ bất đắc dĩ. Cha cậu đã thao túng Billy “phải trông chừng Max” mọi lúc thực chất là ép Billy kiểm soát em gái. Billy làm theo lệnh cha bằng cách đe dọa bọn con trai đến gần Max, cấm Max giao du với nhóm Lucas, Dustin. Cậu tưởng mình đang bảo vệ em gái, nhưng thực ra cậu đang lặp lại đúng kiểu bạo lực và kiểm soát mà cha đã đối xử với mình. Dù vậy, Billy không hoàn toàn mất nhân tính: khoảnh khắc cuối đời (mùa 3), Billy đã dũng cảm hy sinh bảo vệ Max và Eleven khỏi quái vật Mind Flayer. Giây phút ấy cho thấy phần lương thiện còn sót lại nhờ tình cảm với em gái đã chiến thắng sự tàn nhẫn mà cha anh gieo rắc.
Billy là minh chứng cho việc tổn thương tâm lý có thể biến nạn nhân thành kẻ gây hại, nhưng đồng thời anh cũng cho thấy khát khao giải thoát khỏi vòng xoáy đó. Thật tiếc bi kịch gia đình đã nhấn chìm Billy quá sâu: cậu không có được sự giúp đỡ kịp thời để chữa lành, dẫn đến cái kết đau lòng.
Trường hợp Billy cho thấy một phức hợp tính cách phản kháng: vẻ ngỗ ngược, tàn bạo bên ngoài thực chất che giấu đứa trẻ tổn thương bên trong. Billy vừa giống cha ở thói bạo lực, vừa ghê sợ và tự chối bỏ hình ảnh của cha trong mình. Sự xuất hiện ngắn ngủi của nhân vật người cha của Max - Billy trong phim (tiên sư chỉ vài phút nhưng toàn là cảnh đánh mắng con) đủ cho khán giả hiểu nguyên nhân Billy trở thành “kẻ xấu”. Đó không đơn thuần là ác tính bẩm sinh, mà chính là di chứng từ một tuổi thơ như trong địa ngục. Billy đã không may tái diễn bi kịch đời cha, một vòng lặp mà rất nhiều nạn nhân bạo hành gia đình mắc phải khi không được can thiệp, chữa lành.
Nỗi đau của Billy khác nhiều so với tính cách của anh
Nỗi đau của Billy khác nhiều so với tính cách của anh

Max Mayfield: Vỏ bọc gai góc để sinh tồn và quyết tâm thoát khỏi bóng đen gia đình

Maxine “Max” Mayfield – em kế của Billy – cũng lớn lên trong gia đình Hargrove đầy bất ổn, nhưng cô bé phản ứng khác người anh. Max chuyển từ California về Hawkins sau khi mẹ cô tái hôn với cha của Billy. Tại đây, Max phải sống dưới một mái nhà có cha dượng vũ phu và người anh kế nóng nảy. Tuy cha dượng chủ yếu trút giận lên Billy, Max cũng chịu ảnh hưởng gián tiếp của bạo lực gia đình. Cô bé chứng kiến cha dượng quát tháo, đánh đập Billy, khiến Max luôn sống trong tâm trạng căng thẳng, bất an. Max được nuôi dạy trong một môi trường bất ổn với cha dượng bạo hành, điều đó khiến cô phát triển một tính cách táo bạo, có chút nổi loạn để tự bảo vệ mình.
Thật vậy, khi mới xuất hiện (mùa 2), Max gây ấn tượng là một cô bé bướng bỉnh, gai góc: thích trượt ván, nói năng cộc lốc, khó gần. Đó chính là vỏ bọc cứng cỏi Max tạo ra để sinh tồn trong hoàn cảnh khắc nghiệt. Song đồng thời, tuổi thơ bị bạo lực vây quanh cũng khiến Max mang mặc cảm bất an sâu sắc. Cô bé luôn có chút hoài nghi người khác, và bên trong sự mạnh mẽ lại ẩn chứa tổn thương tinh thần.
Max chịu bạo hành trực tiếp từ Billy nữa – anh kế cô không ít lần quát tháo, thậm chí đánh Max. Bị chính người thân làm đau đặt Max vào một tiến thoái lưỡng nan cảm xúc: cô phải tự hỏi liệu mình có thể yêu thương Billy như anh trai, hay nên khước từ mối quan hệ ruột thịt độc hại. Trái với Billy, Max chọn cách không đi vào vết xe đổ của cha dượng. Cô không trở thành kẻ bắt nạt, mà học cách kiềm chế cơn giận và hướng nó vào những việc tích cực hơn đó là tha thứ cho Billy. Hoặc đơn giản là tính cách của cha dượng chưa tiếp xúc đủ lâu để ảnh hưởng đến cô bé.
Max còn có một nguồn sức mạnh khác: tình bạn với nhóm Mike, Lucas, Dustin, Eleven. Nhờ có những người bạn chân thành, Max dần mở lòng và tìm thấy giá trị bản thân ngoài bạo lực. Đặc biệt, tình cảm với Lucas giúp Max cảm nhận yêu thương an toàn, bù đắp phần nào cho gia đình không hạnh phúc. Ở mùa 4, Max đối mặt trực tiếp với chấn thương tâm lý – Vecna khai thác nỗi đau mất anh trai và cảm giác tội lỗi trong cô. Dẫu vậy, Max dũng cảm chiến đấu, cho thấy cô bé đang tự chữa lành và phá vỡ vòng xoáy tổn thương. Chắc chắn Max sẽ không lặp lại chu kỳ bạo lực mà gia đình cô từng có. Cô bé mạnh mẽ nhưng nhân hậu, khác với hình ảnh Billy hay cha mình. Max minh chứng rằng không phải đứa trẻ nào lớn lên trong đau thương cũng trở thành kẻ gây đau thương. Với sự giúp đỡ của những mối quan hệ tích cực, Max đã và đang vượt qua bóng đen quá khứ để khẳng định con người mà cô lựa chọn trở thành.
Max mạnh mẽ, kẻ đến nay phải khiến Vecna e sợ sau Eleven
Max mạnh mẽ, kẻ đến nay phải khiến Vecna e sợ sau Eleven

Eleven: Đứa trẻ bị lạm dụng và hành trình tìm lại tình hương

Eleven – là trường hợp đặc biệt khi nói về tổn thương thời thơ ấu. Ngay từ khi lọt lòng, Eleven đã bị tách khỏi mẹ ruột và bị nuôi nhốt trong phòng thí nghiệm bởi Tiến sĩ Brenner, người mà cô phải gọi là “Papa”. Brenner đóng vai trò cha nuôi đầy độc hại: ông ta giả vờ yêu thương để lợi dụng Eleven, nhưng thực chất lại hành hạ, thí nghiệm tàn nhẫn trên cô bé. Eleven trải qua tuổi thơ không bạn bè, không người thân nào ngoài những nhà khoa học vô cảm. Brenner ép cô dùng năng lực vào những nhiệm vụ nguy hiểm, và trừng phạt khi cô không vâng lời. Ông ta gieo rắc nỗi sợ để kiểm soát Eleven, biến cô thành đứa trẻ luôn sợ hãi, phục tùng. Có thể nói, Eleven là hình ảnh ẩn dụ cho những đứa trẻ bị lạm dụng bởi chính người thân cận – trong trường hợp này “Papa” Brenner là kẻ bạo hành đội lốt cha hiền. Hậu quả, Eleven khi mới trốn khỏi phòng lab (mùa 1) hầu như không biết gì về thế giới bên ngoài, cô sợ tiếng sấm, ít nói, phản xạ như con thú nhỏ bị dồn vào góc. Đó là biểu hiện của hội chứng trẻ bị ngược đãi: luôn cảnh giác, hoảng loạn trước môi trường mới và thiếu kỹ năng xã hội trầm trọng.
Hành trình của Eleven trong loạt phim chính là quá trình một đứa trẻ bị lạm dụng tìm lại bản thân nhờ tình yêu thương thực sự. Khi Eleven gặp gỡ nhóm Mike, Lucas, Dustin, cô lần đầu tiên biết đến tình bạn và sự ngây thơ tuổi thơ mà cô chưa từng có. Đặc biệt, sự chăm sóc dịu dàng của Joyce Byers ở cuối mùa 1 là bước ngoặt lớn: Joyce ôm Eleven, an ủi và bảo vệ cô như con gái. Một so sánh thú vị: Joyce đối xử với Eleven bằng tình mẫu tử ấm áp, hoàn toàn xa lạ với Eleven, trái ngược hẳn với kiểu của Brenner. Khi Joyce giúp Eleven xuống bồn tắm muối để tìm Will, bà cảm ơn Eleven và trấn an cô bé, khác xa việc Brenner ném Eleven vào bóng tối rồi bỏ mặc cô đối mặt quái vật một mình. Chính tiếp xúc ngắn ngủi nhưng chân thành với Joyce đã giúp Eleven nhận ra bộ mặt thật của “Papa”. Ở trận chiến cuối mùa 1, Eleven dứt khoát gọi Brenner là “Bad” (kẻ xấu) – đó là lời tuyên bố giải phóng của chính cô bé khỏi những kẻ đã lạm dụng mình.
Sau này, Eleven còn tìm thấy một gia đình mới thực sự: cảnh sát trưởng Hopper nhận nuôi cô (mùa 2). Hopper cũng có lúc nóng nảy, áp đặt do lo sợ mất Eleven nhưng ông yêu thương và bảo vệ cô như con ruột. Dần dần, Eleven học được cách tin tưởng người khác, vượt qua ám ảnh bị phản bội thuở nhỏ. Cô kết bạn, có mối tình ngọt ngào với Mike, và đặc biệt là mạnh dạn đối diện quá khứ khi trở lại phòng lab ở mùa 4. Tại đó, Eleven đối mặt với ký ức đau đớn về những đứa trẻ thí nghiệm khác và về 001 aka Vecna, qua đó cô hiểu rõ mình không phải quái vật mà là nạn nhân của lạm dụng. Quá trình này giúp Eleven hàn gắn chấn thương tâm lý, khôi phục toàn bộ sức mạnh và lòng tự tin để chiến đấu vì người thân.
Eleven được xây dựng để đại diện cho những đứa trẻ chịu tổn thương sâu sắc từ chính gia đình hoặc người nuôi dưỡng. Cô bé cho thấy hậu quả nặng nề của lạm dụng: sự sợ hãi, tức giận bị dồn nén (Eleven từng bộc phát bạo lực khi bị bắt nạt). Đồng thời, nhân vật này cũng gửi gắm thông điệp hy vọng: tình yêu thương chân chính có thể chữa lành. Nhờ có bạn bè và gia đình (như Hopper, Joyce), Eleven dần lấy lại tuổi thơ đánh mất và trở thành cô gái giàu lòng nhân ái, luôn sẵn sàng hy sinh cứu người khác. (má nó đang định đồng quy vu tận với Kali ạ) Câu chuyện của Eleven là lời khẳng định rằng tổn thương tuổi thơ không định nghĩa con người ta mãi mãi – vượt lên trên nỗi đau, ta vẫn có thể tìm lại chính mình khi có tình thương dẫn lối.
Ảnh này nhìn giống Justin Bieber vãi =))
Ảnh này nhìn giống Justin Bieber vãi =))
Stranger Things cho thấy tuổi thơ chính là chiếc khuôn định hình con người – dù tốt hay xấu. Bộ phim cũng truyền tải hy vọng rằng vòng lặp tổn thương có thể bị phá vỡ: bằng tình bạn, tình yêu và sự thấu hiểu, những đứa trẻ ấy dần chữa lành vết thương tâm hồn và viết tiếp cuộc đời theo cách riêng của mình. Chính sự chân thực và chiều sâu tâm lý đó đã làm nên điều mà mình thích ở Stranger Things hơn cả khía cạnh khoa học viễn tưởng bề nổi của loạt phim.