Sống chung với em trai bị tâm thần phân liệt là cảm giác gì?
Khác với đa số mọi người, mình không hề muốn trở về nhà mỗi dịp lễ hay Tết nhất, nhà với mình giờ đây không còn là tổ ấm nữa. Nó là...
Khác với đa số mọi người, mình không hề muốn trở về nhà mỗi dịp lễ hay Tết nhất, nhà với mình giờ đây không còn là tổ ấm nữa. Nó là nhà tù, là nơi mình khóc đến nỗi sắp ngất đi, đến khi cả người mệt lả lời thì mới có thể ngủ được. Bởi mình phải sống chung với đứa em trai bị bệnh tâm thần phân biệt. Bất cứ lúc nào, mình hay ba mẹ đều có thể trở thành nạn nhân của em ấy, bị đánh, đấm, hành hạ về cả thể chất lẫn tinh thần.
Khi đang viết những dòng này, mình thật sự không chịu đựng được nữa, dù có thương em đến thế nào thì mình và cả ba mẹ đều cần được sống. Cả ngày hôm nay mình chẳng thể làm việc được vì bị em ấy quấy rầy, vết thương trên mặt còn chưa lành, đầu vẫn còn đau vì lần đánh trước, thế mà hôm nay mình lại bị đánh lần nữa. Mình muốn khóc lắm nhưng cũng chẳng được, chỉ biết cắn răng thầm nghĩ đây là thử thách, là thử thách mà thôi. Nhưng rồi, làm sao ngăn được, đau đến thế mà, mình òa khóc ngay khi bước vào nhà tắm, ngay lúc đó, mình đã ước gì mình không còn trên đời này nữa.
Nhưng...sao lại ngốc như thế?
Lặng đi vài giây, mình nhớ ra hằng tá thứ vẫn chưa được làm, chưa được trải nghiệm, còn giấc mơ được cầm chiếc máy ảnh đi bốn phương trời đang dang dở, sao có thể biến mất lúc này?
Mình chẳng oán trách gì cuộc sống này, thế giới này, mình vốn đã chấp nhận nó từ lâu, chỉ là chiếc thử thách này khó quá, chông gai quá, dẫu nhiều lần dặn bản thân phải kiên cường nhưng nước mắt vẫn rơi mãi...
Nhắn gửi một chút cho bản thân...
"Khóc xong rồi thì hãy vào dùng bữa tối nhé, nhớ ăn thật ngon và cảm ơn người làm ra nó. Phải khỏe mạnh thì mới vượt qua khó khăn được. Em là cô gái xinh đẹp, mạnh mẽ, dũng cảm và kiên cường nhất mà tôi từng biết. Thương em!"

Chuyện trò - Tâm sự
/chuyen-tro-tam-su
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

youaremy_serendity
Mình hiểu cảm giác của bạn. Mình học Y, và chính thời gian khi mình học lâm sàng khoa Tâm thần, em gái mình cũng được chẩn đoán xác định tâm thần PL, khi nó chỉ mới 20 tuổi. Mình ko biết phải nói thế nào, nhưng cái cảm giác chứng kiến bệnh nhân Tâm thần, chịu những đau đớn cả thể xác và tinh thần, kể cả lúc dùng các phương pháp điều trị bệnh, mình đã ko chịu nổi khi nghĩ người trước mặt mình là em. Thậm chí học bác sỹ nhưng mình đã ko chấp nhận bệnh, huống hồ là bản thân em, ba mẹ. Sau tất cả những đau đớn ấy, nhìn đứa em xinh đẹp, ngoan ngoãn trở nên "kì lạ" khi có bệnh, cả gia đình mình đều đau khổ... Đó là vô vàn câu hỏi đổ lỗi số phận, tại sao lại là em, là gia đình mình. Khi chỉ mới tuổi đôi mươi... Viết những dòng này, khi sắp về nhà nghỉ Tết, gặp đứa em 20 tuổi mà vẫn bé dại vô cùng so với bạn bè cùng trang lứa, mình thấy vui hơn là buồn, chẳng lo sợ như hồi Tết năm ngoái. Bạn biết không, họ, những bệnh nhân TT ấy, có lẽ là khổ nhất trong số các BN đấy bạn ạ, hơn cả những người mắc K, hay bệnh nan y khác. Họ có bệnh, nhưng ko tìm được lí do, nó chỉ là những rối loạn trong cấu trúc não bộ so với người bình thường, để rồi họ không thể tự điều khiển cảm xúc bản thân, ko làm chủ mọi hành động, liên tục có những cơn đau đầu khủng khiếp, những dày vò, hoang tưởng, ảo giác về ma quỷ, thứ ghê tởm.Khiến họ vì ko thể chịu nổi mà hành sự ko kiểm soát với chính người thân của mình. Sau những cơn phát bệnh như thế, bạn hãy đợi em đã dần trở lại chính mình, hỏi chuyện với em, bạn sẽ thấy rằng, sau những tâm hồn bé nhỏ ấy, hẳn em đã rất hối hận, rất đau lòng khi khiến mẹ và bạn bị thương... Mong bạn, hãy thông cảm cho em. Và TTPL là một bệnh mãn tính, điều trị thuốc thường xuyên, với tư cách là sv Y năm cuối, mình khuyên gia đình bạn nên đưa e đến cơ sở Tâm thần uy tín, xin thuốc và duy trì đều đặn, khi đó, tùy thể trạng BN mà có tiến triển tốt lên hoặc ít nhất sẽ ko tệ đi, giảm tần suất phát bệnh. TTPL chiếm số lượng lớn trong XH, rất nhiều người trong hoàn cảnh như bạn, như mình... Chúng ta may mắn hơn em của mình rất nhiều. Ai cũng có ước mơ, kể cả bệnh nhân Tâm thần bạn ạ, em mình nó mơ ước nhiều lắm, thích nhiều thứ lắm. Bởi sâu thẳm trong nó, là thanh xuân 20 vẫn chưa được làm điều em ấy muốn. Cả bạn và mình, hãy sống thật tốt, đạt được ước mơ của mình, thay những người em nữa, bạn nhé! Chúc Têt năm nay, gia đình bạn sẽ luôn đầm ấm và hạnh phúc.
- Báo cáo

Kiera.72
Mình cảm ơn bạn nhiều lắm ạ <3
- Báo cáo

youaremy_serendity
Như bạn nói ấy, thử thách thôi mà, nên hãy cố gắng để vượt qua. Hẳn bạn sẽ trưởng thành hơn rất nhiều đấy, như mình vậy... Bạn đau khổ vì chán ghét, vì khó khăn, cảm thấy vì em mà mình chẳng làm được gì cả, nhưng bố mẹ bạn, những người sinh ra em, nuôi nấng từ nhỏ đến khi lớn, đến lúc cầm bệnh án TTPL của em trên tay, chứng kiến em bạn phát bệnh, đau lòng gấp trăm, gấp vạn lần. Kể cả lúc nhắm mắt xuôi tay, bố mẹ bạn cũng khó để yên lòng được. Họ ko nói với bạn, ko bộc lộ, chỉ âm thầm chịu đựng và vượt qua từng ngày. Vậy nên, bạn cũng vậy, may mắn vì bản thân còn khỏe mạnh, còn tương lai, có ước mơ. Bạn hãy là niềm vui của bố mẹ, giúp bố mẹ yêu thương và cảm thông với em, hoặc ít nhất đừng khiến bố mẹ đau lòng hơn. Nếu bạn yêu em trai, chí ít sống thật tốt và kiên cường để em có thể dựa vào, đừng nói rằng thương em, mà chỉ nghĩ rằng bản thân thua thiệt, thử nghĩ xem, thử nhìn xuống gia đình mình, vốn bạn đã chẳng thiệt thòi gì, so với em của bạn rồi mà, phải không ?
- Báo cáo

Vĩnh Anh
đi lâm sàng tâm thần thì mình hiểu cảm giác sống chung với ng thân có rối loạn tâm thần không dễ dàng gì. Mong gia đình đưa em đi khám để kiểm soát tình trạng nhé
- Báo cáo

Kiera.72
Vâng ạ, mình cảm ơn bạn nhé.
- Báo cáo