Đây là series mình chia sẻ về những lỗi lầm mình mắc phải từ việc học tập, đến khi đi làm, từ yêu đương đến bạn bè, gia đình ... Hi vọng có thể giúp các bạn tránh lặp lại những sai lầm như mình đã từng.
Mình sẽ viết theo hướng cao hứng, nhớ gì thì ghi chép lại như thế, ko theo trật tự hay chủ đề nào cả.
Giới thiệu một chút về bản thân, mình tên N , sinh năm 93, đã từng là du học sinh và đang làm việc bên nước ngoài, nên đa phần, những mẫu chuyện của mình sẽ ở bển.
Chuyện 1: Tuổi trẻ, Sự nghiệp và Tình yêu

Tại sao mình bắt đầu với chủ đề này, vì mình vừa chia tay người yêu. Chúng mình yêu nhau được 3 năm, rồi im lặng xa cách nhau 1,5 năm và chính thức chia tay hôm qua, khi mình nhận ra cô ấy là người mình yêu thương nhất. Tiếc là lúc mình nhận ra thì mọi thứ đã quá trễ...
Mình từng nghe câu, mỗi người có 3 mối tình trong đời: Tình đầu là tình non nớt, cảm nắng, thích rồi yêu bằng sự trong sáng, hồn nhiên nhất của mình, ko nghĩ suy , ko quan tâm điều gì. Và chia tay đôi lúc cũng chính từ sự vu vơ, hờn dỗi của tuổi mới lớn. Một mối tình khắc cốt ghi tâm khi bạn đang trưởng thành, bạn đã trải qua bài học vỡ lòng. Mối tình mà bạn tin rằng đó là 1 nửa của mình, người mà cùng bạn lập kế hoạch chi tiết cho cuộc sống sau này. Và trớ trêu thay , mối tình này thường kết thúc khi cả hai bắt đầu cảm nhận những thay đổi, những áp lực từ cuộc sống: bắt đầu đi làm, thay đổi môi trường làm việc... Và một mối tình sẽ theo ta suốt cuộc đời - người hiểu mình, người mà bạn biết rằng luôn đợi mình ở nhà sau 1 ngày dài. Nơi bạn tìm được sự bình yên sau những năm tháng tuổi trẻ.
Mình đã đi qua được 2/3 mối tình ấy. Và câu chuyện này là ở mối tình thứ 2. Giới thiệu một chút, mình và C (C là tên của bạn ấy) quen nhau khi mình năm cuối đại học, còn C qua đây học master. C hơn mình 2 tuổi (3 tuổi nếu tính tuổi ta). Mất 5s từ nụ cười "tỏa nắng" của C, để nhận ra đó là người mình thích. Nhưng lúc đó nói thật là mình tưởng C hơn mình 1 tuổi thôi, mãi quen sau này mới biết là "hơn hẳn" 2 tuổi :)) Thế là quen nhau, mọi chuyện tiến triển rất nhanh và thuận lợi. Rồi cũng đến lúc ra trường, cả hai đều tìm được công việc... cũng là lúc "bộ phim" chuyển phân cảnh. Những ngày đầu, mọi thứ cứ như trong mơ vậy. Cả 2 cùng đi làm rồi cùng về nhà, nấu ăn rồi nghỉ ngơi, cuối tuần đi chơi, đi xem phim. Nhưng đời đâu cho ai dễ dàng như vậy. Cái gì dễ dàng quá, thì bạn thường không trân quý nó. Bắt đầu có những sự khác biệt về sở thích, về cách sống, cái tôi của cả hai được bộc lộ mà không ai chịu nhường ai, rồi mình vô tâm bỏ qua những sở thích của C, chỉ mãi theo đam mê bản thân. Những lần xích mích, trao đổi qua lại lẫn nhau xuất hiện nhiều thêm... cho đến lúc cả hai IM LẶNG. Mãi sau này, khi nhìn lại, mình mới nhận ra, mọi chuyện đều có thể được giải quyết .... nếu ko IM LẶNG, vì IM LẶNG giết chết con tim mà. Thế đấy, đến lúc cả hai ko còn cảm thấy chịu đựng sự im lặng được nữa, thì đành phải cách xa. Mình là người chủ động chia tay mặc cho C mong muốn hàn gắn lúc ấy. Mình chia tay C ngay trước đợt Covid bắt đầu cao điểm bên này. Nghĩ lại, chắc ko ai tàn nhẫn bằng mình dù lúc đó còn chưa biết Covid là cái gì.
Sau rồi, cuộc sống độc thân, nói thoải mái thì ko, vui vẻ cũng ko. Còn đối vs C, thì có lẽ nó như địa ngục vậy. Có những lúc mình đã gói gém hết vali, định chuyển qua lại bên C để làm lại từ đầu, nhưng đến lúc nhấc chân lên thì mình lại ngồi xuống. Có lẽ, mình sống quá lí trí. Rồi cứ thế, ngày qua ngày, chẳng bên nào tận hưởng cuộc sống độc thân vui vẻ cả.
Đến tầm 3 tháng trước, bỗng thấy C post 1 tấm ảnh đã cách ly xong ở Việt Nam, trở về nhà, mình như chết lặng, mọi sự giận hờn tan biến, còn lại chỉ thấy sự trống vắng mông lung trong tâm hồn. Đó là lúc mình nhận ra mình thương C đến thế nào. Và cũng nhận ra, có lẽ mọi thứ đã quá trễ rồi. Lúc đó, ko nghĩ nhiều, mình gửi cho C 1 email nhưng cũng chỉ chúc C có cuộc sống hạnh phúc khi về nhà. C ko hồi đáp. Ân hận dày vò tâm trí mình. Thông qua người bạn, mình thở phào khi biết C chỉ về thăm nhà, rồi sẽ qua lại. Mọi thứ cứ thế trôi qua, đến ngày thấy tin C qua lại trên fb mà mình mừng thầm. Nhưng suy nghĩ mãi, mình vẫn quyết định ko nhắn tin cho C. Cuộc sống lại trôi... cho đến khi mình thấy có 1 người con trai khác bắt đầu tương tác vs C nhiều trên fb. Cuộc sống "fb" của C bắt đầu chuyển sang gam màu hồng tươi. Đến lúc này thì mọi thứ đã quá trễ và hôm qua là ngày chính thức hai đứa chúc nhau sống hạnh phúc ... nhưng không có nửa kia. Cả đêm không ngủ được, lần đầu tiên trong đời mình có cảm giác đó. Lật ngược toàn bộ kí ức, tự hỏi nếu quay lại, mình có đối xử vs C như đã từng... Mình nghĩ chắc vẫn thế thôi. Ở cái tuổi đấy, với tính cách của mình lúc đấy, vừa ra khỏi trường, bắt đầu đi làm, xuất hiện những áp lực từ gia đình (gia đình mình cũng ko êm ấm lắm), mỗi đứa có 1 cái tôi riêng, ko ai chịu nhường ai.
Rồi giờ thì mình đã hiểu "đúng người , sai thời điểm" là như thế nào? Mọi giận hờn cãi vả trước kia nó nhỏ bé như thế nào khi bạn nhận ra bạn mất người mình thương. Ko phải mình bao biện lỗi sai của quá khứ, mà chỉ thấy bài học nào cũng có cái giá của nó. Nếu không có bài học này, liệu mình có chịu thay đổi để trưởng thành hơn, sống tốt hơn, biết yêu quý, trân trọng những người khi họ vẫn còn ở bên cạnh mình. Hỏi bây giờ, "nếu" C quay lại thì ..... ak mà sẽ ko có "nếu" đó đâu:))
Mình nhớ Thắng -Ngọt từng bảo: " Bạn có thể có tất cả, nhưng ko phải cùng 1 lúc". Lúc đó mình cười mỉm... Thế đấy, bạn chỉ nhận ra điều gì quý giá nhất khi bạn đánh mất nó.
Mình đã mất C như thế đấy, đừng ngu như mình nhé!
Trong các mẫu chuyện sau, mình sẽ nói nhiều hơn về những sai lầm lúc học đại học hay đi làm bên này.... Hôm nay buồn quá, nên đành viết về tình yêu trước vậy.