Sau này có con, mình sẽ không bao giờ đánh nó
(một bài viết mình viết năm 2016, cách đây 4 năm. tất nhiên bố bây giờ đã khác, mình cũng vậy. mình re-up bài này, giữ nguyên mọi câu...
(một bài viết mình viết năm 2016, cách đây 4 năm. tất nhiên bố bây giờ đã khác, mình cũng vậy. mình re-up bài này, giữ nguyên mọi câu chữ, dù suy nghĩ ngày đó vẫn còn non tơ)
Hồi trước, mình bị bố đánh chảy máu, khâu vài múi. Ngày nhỏ, nó là vết thương. Lớn lên, nó là vết sẹo. Vết sẹo trên thể xác và cả vết sẹo trong tâm hồn. Bây giờ, cảm giác đau đớn về chỗ bị đánh không còn, lí do bị đánh cũng chẳng nhớ, nhưng nỗi ám ảnh về ngày đó, mãi mãi mình chẳng bao giờ quên.
Ai quen mình chắc cũng đều biết, mình lớn lên bằng bạo lực. Bố mình dạy con bằng roi vọt, đúng theo cái kiểu: "Thương cho roi cho vọt". Và có lẽ bố thương mình hơi nhiều nên số lần bị đánh là chẳng ít. Dần dần, cảm giác đau không còn, nhưng nó tỉ lệ thuận với cảm giác sợ hãi, à không, KINH HÃI. Mình bị đánh, và mình không biết mình sai ở đâu. Lần sau, mình chỉ không dám làm lại chuyện "sai trái" từng làm, chỉ vì sợ đòn roi của bố, chứ không phải từ nhận thức là MÌNH ĐÃ SAI, MÌNH ĐANG SAI.
Dần dần, tất cả những gì mình làm và không làm, tất cả đều bắt đầu từ nỗi sợ. Và mình trưởng thành trong sự cấm đoán đủ thứ. Cả đời chưa bao giờ mình thử cố sao cho có được cái mình muốn cả. Chưa một lần nào…
Bạn có tin được không? Bạn không thể hiểu sống như vậy là thế nào đâu. Khi bạn đã quen với cuộc sống đó rồi – không bao giờ có được cái mình muốn – thì bạn sẽ không còn biết mình muốn gì nữa. Sống như vậy, mệt mỏi lắm, vì cả sống trong sợ hãi, cả không phải sống cuộc sống của mình.
Lâu rồi, bố ít khi nói chuyện với mình, dù mình vẫn đang ở nhà. Hầu hết trong các cuộc đối thoại, bố giao tiếp với mình bằng tiếng chửi. Chửi, chửi và chửi. Và to tiếng. Và chì chiết. Và mạt hạ. Và mình muốn ra khỏi nhà thật nhanh, thật nhanh.
Mình không hề giận bố, cũng không hề ghét. Bố thương mình. Tất cả các ông bố đều thương con. Hầu hết là vậy. Nhưng cách bố thể hiện tình cảm với mình, cách bố dạy dỗ mình, khiến mình cảm thấy nhà như một trại giáo huấn, nhà lúc này, là HOUSE chứ không phải là HOME...
Vậy nên, sau này nếu có con, mình sẽ để nó tự lớn lên, bằng nhận thức của chính nó, bằng cách nó tự va vấp và lớn lên cùng thế giới. Mình sẽ để nó va vấp với thế giới, chứ không phải là va vấp với bố mẹ nó, như mình bây giờ...
ngày 20 tháng 6 năm 2016.
Thinking Out Loud
/thinking-out-loud
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất