Sau một năm học đại học, mình nhận ra được những điều gì?
Chúng ta sẽ lớn lên từng ngày, những suy nghĩ sẽ thay đổi theo thời gian và khi nhìn lại, thật vui là mình đã lớn hơn một chút và được nhìn lại con người của chính mình ngày hôm trước dưới một góc nhìn hoàn toàn mới.
Không biết nên gọi là thú vị hay xui xẻo khi mình được sinh ra vào thời điểm dịch SARS đang hoành hành tại nước ta không kém gì con covid hiện tại. Và tiếp đến bây giờ là một trận "đại dịch" mang tính toàn cầu đã kéo dài từ khi mình vẫn còn là một thằng học sinh phổ thông. Mặc dù đã kết thúc năm thứ nhất của chương trình đại học nhưng mình và bao người bạn đồng trang lứa khác lại có một năm được trải nghiệm môi trường đại học đặc biệt hơn bao giờ hết. Tuy nhiên, những tác động từ điều đặc biệt đó không hẳn là không có giá trị. khoảng thời gian một năm vừa qua không ngắn và cũng chẳng dài, đủ để mình có thể nhìn nhận được phần nào xã hội xung quanh và chính bản thân một cách khách quan nhất.
Rèn tính tự học.
Có lẽ không cần phải bàn nhiều về vấn đề này khi mà từ trước tới nay, trải qua bao thế hệ thì việc học đại học luôn gắn liền với hai chữ "tự học". Chắc chả ai trong chúng ta thấy lạ khi có người nói "lên đại học không như cấp 3 đâu, lo mà học lấy cái bằng đẹp xíu rồi ra trường :D". Những khái niệm đó gần như đã được mình chuẩn bị khá chu đáo và nhớ nằm lòng.
Mình học công nghệ thông tin, cái ngành mà giang hồ vẫn hay gán cho cái tên mỹ miều là "vua của mọi ngành". Điều đó cũng có một phần đúng khi trong mùa dịch này. Đây là một trong những ngành ít bị tác động nhất trong xã hội. Tuy nhiên, khi nhìn vào mặt trái, mình vẫn luôn nhắc nhở bản thân rằng, chẳng có thứ gì là hoàn hảo hết khi mà người người, nhà nhà đổ xô vào đây và rồi kết quả là hằng năm chỉ có khoảng 30% sinh viên ra trường đáp ứng được yêu cầu của nhà tuyển dụng và nếu mình cứ mãi đứng một chỗ, bản thân cũng sẽ rơi vào 70% còn lại kia kèm theo là những mơ tưởng hão huyền của một thời sinh viên.
Thú thực mà nói, vì là năm đầu tiên nên nhà trường chỉ dạy những kiến thức đại cương khô khan nên mình khá lười nhác trong việc cải thiện điểm của những môn này. Thay vào đó, mình dành phần lớn thời gian tìm hiểu về những kiến thức chuyên ngành. Từ bao quát đến những thứ nhỏ nhất. Từ tìm hiểu xem ngành này có những gì, ra trường được làm những vị trí nào, chuyên môn cần ra làm sao, cần phải tập trung học những gì và thậm trí cả mức lương theo từng năm kinh nghiệm. Mình tìm hiểu từ những forum, group, website tuyển dụng,... và đến những trang web chuyên sâu hơn về những thứ bản thân cần học từ trong nước đến nước ngoài. Mình luôn nghiêm túc với lựa chọn của chính bản thân và đặt trách nhiệm rất lớn vào đó. Tuy nhiên, không vì vậy mà có thể hạ thấp vai trò của đại học, mình coi đó là một nơi để bù đắp lại những lỗ hổng mà bản thân còn thiếu sót mà trong quá trình tự mày mò có thể bản thân đã bỏ lỡ.
Tập viết lách.
Đây có lẽ là khoảng thời gian đầu tiên khiến mình có thể thoải mái đặt tay viết ra những câu chuyện, những bài học và cả những thứ rất vu vơ mà không sợ ăn điểm 4 điểm 5 của giáo viên nữa. Thay vào đó, chính bản thân mình sẽ là một độc giả của những câu chuyện mà mình viết ra. Có thể những dòng chữ thô kệch ngày hôm nay sẽ khiến bản thân hay ai đó phải bật cười vào một thời gian sau, nhưng đó là điều hiển nhiên và cũng chính là thứ mà mình hướng tới. Chúng ta sẽ lớn lên từng ngày, những suy nghĩ sẽ thay đổi theo thời gian và khi nhìn lại, thật vui là mình đã lớn hơn một chút và được nhìn lại con người của chính mình ngày hôm trước dưới một góc nhìn hoàn toàn mới. Nhìn lại khoảng thời gian vừa qua bản thân đã làm được những gì, mình đã đi được đến đâu và lấy chính đó làm động lực để tiếp tục cho quãng đường phía trước.
Mỗi câu chuyện mình viết ra không phải drama hay tiểu thuyết cao siêu, cũng chẳng phải những vấn đề nổi cộm trong xã hội hay phân tích về một chủ đề gì đó. Tất cả chỉ đơn giản là viết về chính mình, về những thứ xảy ra với bản thân và coi đó như những trang nhật ký. Mỗi chúng ta, mỗi độ tuổi khác nhau đều có những suy nghĩ khác nhau và cách giải quyết những vấn đề trong cuộc sống cũng không hề giống nhau. Đối với mình, việc viết ra những suy nghĩ đó là một cách để nhìn nhận lại mọi thứ từ tích cực đến tiêu cực và có cái nhìn khách quan nhất về chính bản thân.
Gần gũi và thấu hiểu gia đình hơn?
Điều này mình cũng không giám chắc. Có lẽ nhiều người sẽ nói rằng, mười hai năm đi học khi còn là học sinh và ở bên gia đình chưa đủ gần gũi hay thấu hiểu sao? Mình nghĩ có lẽ là như vậy. Đối với mình, khoảng thời gian đó chỉ là một đứa trẻ đang "tồn tại" theo lẽ tự nhiên hết sức có thể. Gia đình vui vẻ chả có sóng gió gì, học hành cũng chả nổi bật hay quá kém cỏi, bạn bè đi học hay trong xóm cũng nhiều nhưng để mà cực thân thiết cũng không có mấy, mà có thì cũng chả được lâu do chuyển lớp chuyển trường, cũng chả phải thành phần hay gây gổ đánh nhau mà cũng chả bao giờ bị bắt nạt. Có thể nói mình khá hài lòng với khoảng thời gian đó. Tuy nhiên, cũng có lẽ chính vì lý do đó mà mình coi những điều vừa kể trên là một điều hiển nhiên "ít nhất phải có" của một đứa trẻ. Điều đó có vẻ đã khiến mình trở thành một con người khá bảo thủ và có cái tôi khá lớn trong những năm cuối thời đi học và thậm chí cả bây giờ.
Một việc mà có lẽ đã khiến mình suy nghĩ rất nhiều đó là vào đầu năm nhất của đại học. Trùng hợp cũng là thời điểm mà bố mình mới theo đoàn thợ xây lên Hà Nội kiếm việc, một công việc có lẽ chúng ta chả phải giải thích nhiều nữa. Khi chỉ mới làm được đúng hai buổi thì mình đã cần một khoản tiền khá lớn để sửa máy tính do bị hỏng, bố mình phải vay gấp số tiền đó bên chủ thầu để đưa cho mình. Hai bố con hẹn nhau ra công bệnh viện Định Công, cái khoảnh khắc bố mình vẫn chân xỏ ủng cầm theo đó một xấp tiền mặt đưa cho mình và dặn nhớ tiêu cho hợp lý rồi lại chạy vào với guồng quay công việc. Bỗng nhiên mình có một cảm giác khá lạ, bên cạnh đó cũng là bác xe ôm công nghệ đang nằm dài chờ khách...
...hình như... cổ họng tôi có chút nghẹn!
....
Cũng đã hơn năm tháng mình ở nhà tránh dịch, cái tính bảo thủ của mình có vẻ như vẫn chưa thể thay đổi khi nhiều lúc vẫn đẩy cái tôi của bản thân lên quá cao, tuy vậy mình cũng đã biết kiềm chế và nhìn nhận lại một cách chính xác nhất. Có lẽ đây cũng là thời điểm mình phải làm điều đó. Chúng ta không thể mãi "tồn tại" được, chúng ta cần phải "sống".
Tình yêu?
Thôi mục này bỏ qua đi :D. Có lẽ mình cần học thêm vài cuốn bí kíp gia truyền nữa mới có thể kéo dài mục này được ^^
Tạm kết.
Có lẽ chút tâm sự này cũng khá dài rồi nên mình tạm dừng ở đây vậy. Cũng nhờ thời gian nghỉ dịch dài như vậy mà mình nhận ra rằng mình học được rất nhiều những điều thú vị hay có những điểm xấu mà ngay cả chính bản thân mình cũng không nhận ra là mình đang có nhưng thôi để "điều anh luôn giữ kín trong tim" vậy^^ Cảm ơn mọi người đã đọc <3
Truyền cảm hứng
/truyen-cam-hung
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất