Cảm ơn em vì tấm ảnh, dẫu em không liên quan gì đến nội dung bài này.
Cảm ơn em vì tấm ảnh, dẫu em không liên quan gì đến nội dung bài này.
Bài hát gợi ý: Maybe My SoulMate Died - Shane Niemi
Tôi không phải Shane, nhưng tôi nghĩ,
Bạn tâm giao tôi, lâu rồi, đã ra đi
Bạn của tôi là một nhà tâm lý
Bạn viết sách Identity.
.
Dẫu Erik Erikson là nam giới
Ông thấu hiểu nữ giới hơn chính họ
Ông viết rằng giải phẫu học
Cùng lịch sử và cá tính
Sẽ tạo nên định mệnh mỗi con người.
.
Những điều ông viết dẫu đã lâu
Vẫn còn đúng đến tận bây giờ
Tôi thấy cả cuộc đời mình
Gói gọn trong sách của ông
Bạn tâm giao của tôi ra đi năm 1994 ở Mỹ
Để lại tôi một mình, năm 2024, ở Việt Nam.
.
Khi tôi khủng hoảng tuổi 25 lần năm
Tôi về quê, và nhận được tấm lòng
Mợ nấu giả cầy kiểu miền Bắc
Dì tôi, dẫu không khá giả, gửi cho tôi một triệu
Tôi không nhận, nhưng tấm lòng của dì
Ấm hơn cả nhiều lớp chăn bông.
.
Nằm ngủ ở Thái Bình
Hồn phách chín tầng mây
Không chỉ là một lúc
Tôi tự hỏi cuộc đời
Tôi sinh để làm gì?
Cuộc sống còn giá trị?
Tôi mắc bệnh tâm trí
Nó làm tôi bất thường
Cứ bốn đến sáu tháng 
Tôi lại nổi cơn điên
Ai mà thèm tuyển dụng?
Ai muốn làm việc cùng?
Tôi chưa làm ở đâu 
Đến 9 tháng 10 ngày
Nói chi đến một năm.
.
Nhưng rồi, tôi đọc sách
Ở tuổi 26, cũng như năm 6 tuổi
Sách của Lý Thượng Long
“30 tuổi, mọi thứ chỉ mới bắt đầu”
Người ta 30 tuổi tự bỏ tiền túi
Đi ký tặng và bán sách
Thì tôi có là gì?
Có lẽ không bao giờ là quá muộn
Để theo đuổi đam mê của mình.
.
Tôi dần dần khỏe lại
Chọn làm việc từ xa
Nhưng đôi khi tôi nghĩ
Gặp bất công xã hội
Mình đi học đại học 
Mà mình còn khó khăn
Thì người dì của tôi,
Người muốn tặng một triệu
Chỉ mấy tháng sau đó
Dì uống thuốc diệt cỏ
Đời dì đi về đâu?
.
Tôi có bạn trai cũ
Có người chú
Bị bố mình đập vào đầu
Hóa tâm thần
Trở lại làm một đứa trẻ
Bạn trai cũ của tôi định cư Mỹ
Còn chú ở lại Việt Nam
Mẹ già 80 tuổi bán nửa căn nhà
Nuôi chú bằng tiền gửi ngân hàng
Một kiếp người như thế
Đời chú đi về đâu?
.
Tôi mong những dòng chữ của tôi
Những trải nghiệm, kiến thức của tôi
Một ngày sẽ giúp chú
Giúp cả dì
Tôi đang tìm cách
Hãy chờ tôi…
.
Cuộc sống không chỉ là những mảng sáng
Mà là cả những bóng tối vây quanh
Nhưng bóng tối cũng là điều cần có
Để chúng ta biết trân trọng an lành
Và quan trọng hơn cả
Nhờ bóng tối, “nhờ” nỗi đau
Liên kết người và người với nhau
Mà tôi, Erikson, anh Thượng Long, 
Shane Niemi, dì tôi, người chú ấy
Người Việt Nam, người Mỹ gốc Đức
Người Trung Quốc, người Mỹ gốc Mỹ
Và hai người chưa từng rời đất Việt
Tất cả liên kết với nhau bằng một sợi chỉ
Đỏ hay không đỏ, hay là vàng, hay là trắng
Đó là dòng chảy giữa người và người
Xuyên không gian, xuyên thời gian
Sự thấu hiểu và đồng cảm
Giúp mọi người nhận ra
Việc so sánh nỗi đau
Là hoàn toàn khập khiễng
Không phải là tôi đau hơn bạn
Không phải nỗi đau của bạn đáng kể hơn tôi
Chúng ta đều đau
Những nỗi đau trần thế
Dẫu khác biệt
Nhưng rất giống nhau…
.

THE THREAD OF RED, GOLDEN AND WHITE

I am not Shane, but I believe,  
Maybe my soulmate has long gone  
My soulmate was a psychoanalyst 
He wrote “Identity: Youth and Crisis”.
.
Although he was a man 
He understood women better than they knew themselves
He wrote that anatomy,  
Along with history and personality,  
Shapes the destiny of every human.
What he wrote, though long ago,  
Still rings true today.  
.
I see my whole life  
Captured in his words.  
My soulmate died in 1994 in the U.S.,  
Leaving me alone in 2024, in Vietnam.
When I had my quarter-life crisis, for the fifth time,  
I returned home and felt the warmth.  
My aunt cooked Northern-style mock dog meat,  
And another aunt, though not well-off, sent me a million.  
I didn’t take it, but her care  
Was warmer than many layers of blankets.
.
Sleeping in Thái Bình,  
My spirit drifted to the clouds.  
Not just for a moment,  
I kept asking myself:  
What’s my purpose in this world?  
Do I have any values?
I have a mental illness,  
Making me “different.”  
Every four to six months,  
I would go crazy 
Who would want to hire me?  
Who’d want to work with me?  
I haven’t worked anywhere  
Nine months, ten days—  
Let alone a year..
.
But then, I read books.  
At 26, just like at six,  
A book by Lý Thượng Long:  
“Thirty years old is only the beginning.”  
At thirty, he funded his own book signings 
To sell his own books
Then who am I?  
Maybe it’s never too late  
To follow my dream.
.
I slowly recovered,  
Choosing remote work.  
But sometimes I wonder,  
Seeing social injustices,  
I, who went to college  
And still find it difficult,  
Then my aunt,  
Who offered that one million  
Just a few months later,  
She drank herbicide  
Where would she go from there?
.
I have an ex-boyfriend,  
Whose uncle  
Whose father
Hit him in the head 
Making him lose his mind  
He returned to a childlike state  
My ex now has a Green Card
While his uncle doesn’t have a passport  
His 80-year-old mother  
Sold half the house,  
Living on bank interest to care for him.  
A life like that—  
Where would he go from there?
.
I hope my words,  
My experiences, my knowledge,  
One day will help him,  
And help my aunt too.  
I’ll find some ways 
Please wait for me...
.
Life isn’t just pink 
It’s also black 
Yet darkness is necessary 
Teaching us to cherish peaceful light  
And, more than anything,  
Through darkness, through fluent pain,  
It connects people 
Me, Erikson, Thượng Long,  
Shane Niemi, my aunt, that uncle,  
Vietnamese, German-American,  
Chinese, American,  
And two who have never left Viet land—  
All connected by a thread
Red, or not red, golden, or white,  
A thread tying people,  
Through time and space
Through understanding and empathy,  
It helps us realize 
That our wounds are incomparable 
It’s not my wounds are more hurtful than you 
Nor is your pain greater than mine.  
We all suffer from,  
This worldly pain,  
Although very different—  
Yet remarkably alike…
NARCY NGUYỄN
.
Bài viết thuộc thử thách viết 30 ngày của khoá học Writing On The Net #wotn7 #day5