Bóng đá trong bản chất nguyên thủy nhất của nó, là một cuộc chiến chống lại thời gian. Chúng ta đo đếm sự vĩ đại bằng những thập kỷ thống trị, nhưng đôi khi, sự bất tử lại được định đoạt chỉ trong một tích tắc. Với Sergio "Kun" Agüero, định mệnh đã chọn anh làm người nắm giữ chiếc đồng hồ cát ấy.
Nếu nhắm mắt lại và nghĩ về Kun, ký ức của chúng ta không chỉ hiện lên hình ảnh một tiền đạo có trọng tâm thấp, đôi chân rắn rỏi như rễ cây cổ thụ và khả năng xoay sở trong phạm vi hẹp đến khó tin. Mà ấn tượng hơn cả, đó là khoảnh khắc chiếc áo số 16 quay vòng trên không trung tại Etihad, giữa biển người gào thét trong cơn điên loạn của lịch sử. Phút 93, giây 20. Khoảnh khắc ấy không chỉ mang về một chiếc cúp; nó xé toạc ranh giới giữa tuyệt vọng và vỡ òa, biến chàng trai đến từ Buenos Aires thành một tượng đài bất tử của Premier League.
Nhưng Agüero không chỉ là người hùng của một khoảnh khắc. Hành trình của anh là bản hùng ca của một "quái kiệt" đường phố mang trong mình dòng máu hoang dã của Nam Mỹ, len lỏi qua sự khắc nghiệt của châu Âu để khẳng định vị thế. Từ cậu bé 15 tuổi phá vỡ kỷ lục của Maradona đến người đàn ông buộc phải dừng lại khi trái tim lỗi nhịp, cuộc đời bóng đá của Kun là minh chứng hào hùng nhất cho chân lý: Những gì đẹp đẽ nhất thường kết thúc đầy tiếc nuối, nhưng dư âm của nó sẽ vang vọng mãi mãi.

CHƯƠNG 1: TỪ BỤI ĐẤT POTRERO ĐẾN KỶ LỤC CỦA CHÚA TRỜI

Ở Argentina, bóng đá không được sinh ra trong những học viện sáng bóng hay trên những sa bàn chiến thuật phức tạp. Nó nảy mầm từ "potrero" – những sân bóng phủ đầy bụi đất, gồ ghề và khắc nghiệt, nơi những đứa trẻ phải học cách giữ thăng bằng trước khi học cách sút bóng. Và Sergio Agüero chính là hiện thân hoàn hảo nhất của thứ bóng đá hoang dã ấy.
Ngày 5 tháng 7 năm 2003, lịch sử bóng đá xứ Tango đã rung chuyển. Tại sân vận động của Independiente, huấn luyện viên Oscar Ruggeri đã đưa ra một quyết định táo bạo: tung vào sân một cậu nhóc mang áo số 34 rộng thùng thình, gương mặt còn non choẹt và đôi chân dường như quá ngắn so với các hậu vệ đối phương. Khi ấy, Agüero mới 15 tuổi và 35 ngày.
Khoảnh khắc Agüero chạm bóng, anh không chỉ bắt đầu sự nghiệp của mình; anh đã xô đổ bức tượng đài khổng lồ mà "cậu bé vàng" Diego Maradona đã dựng nên nhiều thập kỷ trước đó với tư cách cầu thủ trẻ nhất ra sân tại giải VĐQG Argentina. Đó không phải là sự thay thế, mà là sự kế thừa của dòng máu quái kiệt.
Trong màu áo đỏ của El Rojo, Agüero hiện lên như một cơn lốc nhỏ nhưng có sức công phá dữ dội. Anh không chơi bóng như một cầu thủ chuyên nghiệp được lập trình sẵn; anh chơi với niềm vui và sự tinh quái của một đứa trẻ đang đùa nghịch trên phố. Với trọng tâm thấp đáng kinh ngạc và cặp đùi săn chắc như rễ cây cổ thụ, Agüero biến những gã hậu vệ to lớn thành những gã hề vụng về. Anh luồn lách qua các khe hở hẹp nhất, đổi hướng đột ngột và tung ra những cú dứt điểm sấm sét từ đôi chân ngỡ như vô hại.
Trong ba năm khoác áo Independiente, Agüero đã biến giải vô địch Argentina thành sân khấu riêng của mình. 23 bàn thắng sau 56 trận đấu không chỉ là những con số; đó là lời tuyên bố của một thần đồng gửi đến thế giới. Mỗi bàn thắng là một nét vẽ tô đậm thêm chân dung của một sát thủ vòng cấm tương lai. Những màn trình diễn ấy rực rỡ đến mức ánh hào quang của nó đã vượt đại dương, chiếu thẳng vào mắt những tuyển trạch viên sừng sỏ nhất lục địa già.
Đến năm 2006, chiếc áo của Independiente đã trở nên quá chật chội so với tài năng của Kun. Atlético Madrid, với khát vọng phục hưng, đã không ngần ngại phá két để đưa viên ngọc thô này về trời Âu. Agüero rời đi, để lại sau lưng những kỷ lục, nhưng mang theo hành trang là bản lĩnh của một chiến binh trưởng thành từ bụi đất, sẵn sàng chinh phục những đỉnh cao mới.

CHƯƠNG 2: VŨ ĐIỆU TANGO BÊN DÒNG MANZANARES

Mùa hè năm 2006, cái nắng gay gắt của Madrid chào đón một chàng trai trẻ với mức giá chuyển nhượng kỷ lục 20 triệu euro. Áp lực của con số ấy có thể đè bẹp bất kỳ đôi vai non nớt nào, nhưng với Sergio Agüero, đó chỉ là tấm vé thông hành để anh bước vào đấu trường của những đấu sĩ.
Dưới trướng huấn luyện viên Javier Aguirre, Agüero được sử dụng một cách dè dặt trong mùa giải đầu tiên để làm quen với nhịp điệu bóng đá châu Âu. Nhưng ngay cả trong sự chệch choạc của việc hòa nhập, chất quái đường phố của Agüero đã sớm bộc lộ. Ngày 14/10/2006, trong trận gặp Recreativo Huelva, anh đã ghi bàn thắng quyết định... bằng tay. Đó không chỉ là một pha phạm luật gây tranh cãi; đó là cái nháy mắt tinh quái của định mệnh, một sự tái hiện đầy bản năng bàn thắng "Bàn tay của Chúa" của bố vợ tương lai Diego Maradona. Một chút tiểu xảo, một chút ma mãnh, Agüero đã giới thiệu bản thân với La Liga như thế.
Bước ngoặt thực sự đến vào mùa hè 2007, khi biểu tượng Fernando Torres rời bỏ con tàu Atlético để đến Liverpool. Người hâm mộ hoang mang tột độ, nhưng chính khoảng trống mênh mông mà El Niño để lại đã trở thành bầu trời để Kun tung cánh. Ở tuổi 19, anh không ngần ngại bước lên nhận lấy vương trượng. 19 bàn thắng tại La Liga mùa giải 2007/08, chỉ xếp sau những sát thủ lão luyện như Dani Güiza và Luís Fabiano, là lời khẳng định đanh thép rằng Atlético đã tìm thấy vị vua mới.
Nếu cần tìm một đêm diễn định danh đẳng cấp của Agüero, hãy quay lại tháng 3 năm 2008. Trước một Barcelona hùng mạnh, Agüero đã chơi thứ bóng đá ở cảnh giới cao nhất: ghi 2 bàn, kiến tạo 1 bàn và mang về 1 quả phạt đền trong chiến thắng 4-2. Anh nhảy múa giữa hàng phòng ngự trứ danh của xứ Catalan, được bầu là "Cầu thủ xuất sắc nhất trận"và trực tiếp đưa Atlético trở lại Champions League sau hơn một thập kỷ chờ đợi.
Giai đoạn 2008-2010 chứng kiến sự thăng hoa của mối liên kết tâm linh giữa anh và Diego Forlán – người đàn anh cũng đến từ lò đào tạo Independiente. Họ tạo nên cặp song sát đáng sợ nhất châu Âu. Dù mùa giải 2009/10 Agüero không quá bùng nổ về số bàn thắng, nhưng tầm ảnh hưởng của anh là tối thượng. Đỉnh cao vinh quang là đêm chung kết Europa League 2009/10 gặp Fulham. Dù không trực tiếp ghi tên lên bảng tỷ số, nhưng Agüero là kiến trúc sư cho cả hai bàn thắng của Forlán trong chiến thắng 2-1. Sự trưởng thành vượt bậc trong tư duy đã được khẳng định: Sự vĩ đại không nằm ở việc ai ghi bàn, mà nằm ở việc ai mang chiếc cúp về nhà. Tiếp đà hưng phấn, tháng 8 năm 2010, anh tiếp tục tỏa sáng với 1 bàn thắng và 1 kiến tạo để đánh bại Inter Milan hùng mạnh 2-0, mang về Siêu cúp Châu Âu.

Lời chia tay trong bão tố

Mùa giải 2010/11 khởi đầu với một bản hợp đồng mới đến năm 2014 và chiếc băng đội phó trên tay. Đó là mùa giải bùng nổ nhất của Kun tại Tây Ban Nha với 20 bàn thắng tại La Liga và chuỗi 7 trận ghi bàn liên tiếp – một hiệu suất không ai ở châu Âu sánh kịp thời điểm đó. Nhưng bi kịch bắt đầu nhen nhóm từ chính những thành công ấy. Ngày 21/5/2011, trận đấu cuối cùng gặp Mallorca là một sân khấu kỳ lạ. Agüero lập hat-trick đầu tiên trong sự nghiệp, cán mốc 100 bàn thắng cho CLB trong chiến thắng 4-3. Nhưng thay vì ăn mừng cuồng nhiệt, anh chọn sự im lặng. Không nụ cười, không tay bắt mặt mừng. Một sự im lặng lạnh người dự báo bão tố.
Chỉ hai ngày sau, Agüero công khai ý định ra đi trên website cá nhân và tuyên bố phũ phàng với ESPN:
Tôi sẽ không trở lại Atlético
Tình yêu cuồng nhiệt của người hâm mộ ngay lập tức hóa thành thù hận sâu sắc. Ngày 28/7/2011, khi Agüero chính thức trở thành người của Manchester City, tại sân Vicente Calderón đang diễn ra trận vòng loại Europa League gặp Strømsgodset IF. Trên khán đài, thay vì những lời tri ân, các Ultras đã giương cao tấm băng rôn đen tối nhất lịch sử CLB: "Agüero, We Hope You Die" (Agüero, bọn tao mong mày chết đi).
Agüero rời Madrid, để lại phía sau di sản của một huyền thoại sân cỏ (người được thay thế bằng Radamel Falcao từ số tiền bán anh), nhưng đồng thời mang theo vết sẹo của một "kẻ phản bội" không bao giờ được tha thứ. Một cái kết tàn khốc cho một chuyện tình đẹp.
Câu chuyện của Agüero tại Madrid không kết thúc bằng những giọt nước mắt chia ly, mà bằng một vết cắt sắc lẹm của thực tế. Tấm băng rôn nguyền rủa trên khán đài đã xé toạc mọi ảo ảnh lãng mạn về lòng trung thành trong bóng đá. Agüero đã sòng phẳng với Atlético đến đồng xu cuối cùng: anh trả bằng danh hiệu, bằng bàn thắng và bằng cả mức phí chuyển nhượng kỷ lục. Nhưng người hâm mộ lại đòi hỏi thứ duy nhất anh không thể trao: sự an phận.
Sự im lặng của anh sau cú hat-trick cuối cùng là khoảnh khắc của một người đàn ông chấp nhận đóng vai phản diện. Anh hiểu rằng để bước lên một nấc thang mới, đôi khi ta buộc phải chấp nhận thiêu rụi cây cầu phía sau lưng mình, bất chấp việc từng yêu nó đến nhường nào.

CHƯƠNG 3: MẶT TRỜI XANH VÀ KHOẢNH KHẮC NGƯNG ĐỌNG THỜI GIAN

Ngày 28 tháng 7 năm 2011, Manchester City kích hoạt "bom tấn" trị giá 35 triệu bảng. Sergio Agüero đến, mang theo chiếc áo số 16 in dòng chữ "Kun Agüero" – một cái tên gợi sự tò mò hơn là nể sợ vào thời điểm đó. HLV Roberto Mancini, với sự thận trọng điển hình của người Ý, đã để anh ngồi ngoài trong các trận tranh Siêu cúp vì lo ngại thể lực. Nhưng ông không biết rằng, mình đang giữ trong tay một ngọn núi lửa chực chờ phun trào.
Ngày 15 tháng 8 năm 2011, trận mở màn gặp Swansea City. Phút 59, bảng thay người giơ lên. Agüero bước vào sân. Và trong 30 phút ngắn ngủi sau đó, anh đã định nghĩa lại khái niệm "màn ra mắt hoàn hảo". Chỉ mất 9 phút để anh có bàn thắng đầu tiên từ đường căng ngang của Micah Richards. Sau đó là một pha kiến tạo đầy ngẫu hứng cho David Silva. Và cái kết là một cú sút xa sấm sét từ khoảng cách gần 30 mét ở phút bù giờ. Hai bàn thắng, một kiến tạo. Báo chí Anh – vốn nổi tiếng khắt khe – đã phải thốt lên rằng đây là một trong những màn ra mắt vĩ đại nhất lịch sử giải đấu. Agüero không cần thời gian hòa nhập; anh chính là người tạo ra nhịp điệu.
Agüero nhanh chóng chứng minh anh không phải là hiện tượng nhất thời. Anh lập hat-trick vào lưới Wigan, ghi bàn trong chiến thắng hủy diệt 6-1 trước Manchester United ngay tại Old Trafford – trận đấu đánh dấu sự chuyển giao quyền lực của thành Manchester. Đến tháng 11, tên anh đã nằm trong danh sách rút gọn cho Quả bóng vàng FIFA.
Nhưng hành trình ấy không trải đầy hoa hồng. Mùa đông nước Anh khắc nghiệt và những chấn thương bắt đầu tìm đến. Một phản ứng kỳ lạ với thuốc xịt làm rộp da chân khiến anh phải nghỉ thi đấu vào tháng 3/2012, ngay giai đoạn nước rút. Tuy nhiên, bản năng của một sát thủ không cho phép anh gục ngã. Trở lại sau chấn thương, anh tiếp tục nổ súng tại Europa League với bàn thắng giây thứ 19 vào lưới Porto và cán mốc 20 bàn thắng tại Premier League sau cú đúp vào lưới Norwich.
Danh hiệu "Cầu thủ xuất sắc nhất năm của Man City" là sự ghi nhận xứng đáng, nhưng định mệnh đã dành phần thưởng lớn nhất cho anh vào ngày cuối cùng của mùa giải.

93:20

Ngày 13 tháng 5 năm 2012. Etihad. Manchester City cần thắng QPR để vô địch lần đầu tiên kể từ năm 1968. Kịch bản điên rồ nhất đã diễn ra. Man City bị dẫn 1-2. Joey Barton của QPR nhận thẻ đỏ sau khi thúc cùi chỏ vào Carlos Tevez và điên cuồng đá vào đầu gối của Agüero. Trong cơn đau thể xác và áp lực nghẹt thở khi Man United đã thắng trận đấu cùng giờ, Agüero vẫn giữ được sự lạnh lùng đáng sợ.
Phút 90+2, Edin Džeko gỡ hòa 2-2. Hy vọng mong manh được thắp lên. Và rồi, phút 93, giây 20.
Mario Balotelli, trong nỗ lực trượt ngã, đã đẩy quả bóng đến chân Agüero. Thời gian như ngừng trôi. "Tôi nghĩ Mario sẽ tự xử lý, nhưng cậu ấy lại đẩy bóng thêm một nhịp và nó rơi ngay vào chân tôi" Agüero sau này hồi tưởng. "Tôi chỉ nghĩ: Hãy sút trúng đích. Sút mạnh nhất có thể và trúng đích".
Một nhịp chạm bóng loại bỏ hậu vệ. Một cú vung chân phải đầy quyết đoán vào góc gần. Lưới rung. Cả sân vận động nổ tung như một quả bom nguyên tử. Agüero cởi phăng chiếc áo, quay vòng trên không trung, chạy điên dại trước khi bị các đồng đội kéo ngã xuống mặt cỏ. Vincent Kompany kể lại rằng anh đã thấy Kun nằm đó, khóc nức nở. Những giọt nước mắt của sự giải tỏa, của áp lực khổng lồ được trút bỏ, và của niềm hạnh phúc khi biết rằng mình vừa chạm tay vào sự bất tử. Man City vô địch nhờ hiệu số bàn thắng bại. Agüero không chỉ mang về một chiếc cúp; anh đã khắc tên mình vào tâm khảm của mọi người yêu bóng đá, vĩnh viễn.
Giữa ranh giới mong manh của vinh quang và vực thẳm, Agüero đã hành động nhanh hơn cả nỗi sợ hãi. Balotelli trượt ngã, mọi thứ rối tung, nhưng Agüero thì không. Một nhịp chạm bóng, một cú vung chân dứt khoát vào góc gần – tất cả diễn ra như một phản xạ vô điều kiện của loài thú săn mồi, không chút do dự. Điều khiến tôi rung động nhất không chỉ là bàn thắng, mà là hình ảnh chiếc áo số 16 quay vòng trên không trung ngay sau đó. Đó không đơn thuần là màn ăn mừng, đó là sự giải phóng năng lượng khủng khiếp của 44 năm bị kìm nén. Trong tích tắc ấy, Agüero không chỉ sút tung lưới QPR, anh đã sút bay mọi mặc cảm của Man City để mở ra một kỷ nguyên mới.
Sau chức vô địch lịch sử, áp lực đè nặng lên vai những nhà vua mới. Với Agüero, hai mùa giải tiếp theo là bản tango buồn vui lẫn lộn, nơi những khoảnh khắc thiên tài luôn bị xen ngang bởi tiếng còi xe cứu thương.
Mùa giải 2012/13, Agüero khởi đầu mùa giải với tư cách nhà vô địch, nhưng ngay trận mở màn gặp Southampton, anh phải rời sân bằng cáng vì chấn thương đầu gối. Hình ảnh ấy trở thành điềm báo cho một năm đầy trắc trở. Anh bỏ lỡ cơ hội đối đầu Real Madrid tại Champions League – đội bóng mà báo chí đồn thổi đang khao khát có anh. Nhưng chính trong sự tiếc nuối ấy, Agüero đã gieo vào lòng người hâm mộ Man City một niềm tin sắt đá: "Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc gia nhập City" anh nói, một cách khéo léo để khẳng định nơi này là nhà.
Dù đôi chân không còn lành lặn 100%, đẳng cấp của Kun vẫn lên tiếng đúng lúc. Ngày 8/4/2013, trong trận Derby Manchester, anh vào sân từ ghế dự bị và thực hiện một pha solo kinh điển ở phút 78, đánh bại cả hàng thủ Man United để mang về chiến thắng. Một khoảnh khắc nhắc nhở cả thế giới rằng: Dù chỉ có một nửa sức mạnh, Agüero vẫn nguy hiểm hơn bất kỳ ai.
Nhưng thiên tài cũng có mặt tối. Trong trận bán kết FA Cup gặp Chelsea, sự ức chế đã khiến Agüero tung cú đạp hai chân vào David Luiz. Dù thoát thẻ đỏ trong tranh cãi, hành động ấy cho thấy ngọn lửa hiếu thắng đôi khi bùng lên mất kiểm soát bên trong vẻ ngoài điềm tĩnh. Mùa giải khép lại với nốt trầm buồn khi Man City thua Wigan ở chung kết FA Cup, còn Agüero tiếp tục gia hạn hợp đồng đến năm 2017, dập tắt mọi tin đồn về Real Madrid bằng tuyên bố: "Tôi hạnh phúc và cảm thấy được yêu thương tại đây".
Nếu cần tìm một ví dụ về hiệu suất khủng khiếp, hãy nhìn vào mùa giải 2013/14. Đây là mùa giải mà Agüero chơi bóng như chạy đua với thời gian. Anh mở màn bằng việc vùi dập Newcastle, rồi lập cú đúp trong chiến thắng 4-1 trước Man United. Tháng 11/2013, anh giật giải "Cầu thủ xuất sắc nhất tháng" với phong độ hủy diệt. Nhưng rồi, kịch bản cũ lặp lại: chấn thương bắp chân trước Arsenal, chấn thương gân kheo trước Tottenham ngay sau khi ghi bàn thứ 50 tại Premier League, rồi tái phát chấn thương trước Barcelona tại Camp Nou.
Tuy nhiên, điều kỳ diệu nằm ở chỗ: Mỗi khi trở lại, anh lại nổ súng. Dù bỏ lỡ phần lớn giai đoạn hai của mùa giải, Agüero vẫn đóng góp 17 bàn thắng tại Ngoại hạng Anh. Sự trở lại của anh trong trận đấu quyết định gặp West Ham ngày cuối mùa giải là cú hích tinh thần cực lớn, giúp Man City nâng cao chiếc cúp vô địch Premier League lần thứ hai trong ba năm, cùng với đó là danh hiệu Cúp Liên đoàn. Agüero mùa này giống như một thanh gươm quý, dù thi thoảng phải nằm trong vỏ bọc để bảo dưỡng, nhưng hễ tuốt ra là thấy máu.
Theo dõi Agüero trong giai đoạn này mang lại cho tôi cảm giác vừa nể phục vừa xót xa. Nể phục vì anh đã từ chối ánh hào quang của Real Madrid, nơi có thể mang lại danh hiệu Champions League dễ dàng hơn để ở lại xây dựng đế chế tại Manchester. Đó là lòng trung thành hiếm hoi trong bóng đá hiện đại. Nhưng xót xa ở chỗ, ta thấy một cơ thể bằng xương bằng thịt đang oằn mình gánh vác một tài năng quá lớn. Những chấn thương liên miên không làm anh yếu đi, nhưng nó tước đoạt của chúng ta cơ hội được chứng kiến một Agüero 'hoàn hảo' trọn vẹn suốt 38 vòng đấu.
Nếu giai đoạn trước là cuộc vật lộn để khẳng định, thì giai đoạn 2014-2016 là lời tuyên bố đanh thép về vị thế độc tôn của Sergio Agüero. Anh không chỉ là một phần của đội bóng; anh là nhịp tim, là hơi thở, và là người nắm giữ vận mệnh của Man City.
Mùa hè 2014, Agüero đặt bút ký vào bản hợp đồng mới đến năm 2019, một cam kết gắn bó trọn vẹn những năm tháng đẹp nhất đời cầu thủ cho Etihad. Và anh đã trả ơn niềm tin ấy bằng một hiệu suất ghi bàn khủng khiếp. Vừa trở về từ World Cup, thể lực chưa đảm bảo, nhưng Kun chỉ cần... 23 giây sau khi vào sân từ ghế dự bị để xé lưới Liverpool. Anh không cần thời gian để "nóng máy" bởi vì anh chính là ngọn lửa.
Tháng 10/2014 chứng kiến một màn trình diễn "siêu thực" trước Tottenham. Agüero ghi cả 4 bàn trong chiến thắng 4-1, biến thủ thành Hugo Lloris trở thành nạn nhân bất đắc dĩ trong show diễn riêng của mình. Với cú poker này, anh vượt qua Carlos Tevez để trở thành chân sút vĩ đại nhất của Man City tại Premier League.
Nhưng đỉnh cao của phẩm chất anh hùng cá nhân phải kể đến đêm 25/11/2014 tại Champions League. Trước một Bayern Munich hùng mạnh của Pep Guardiola, khi Man City đang bị dồn vào chân tường, Agüero đã một mình chống lại cả thế giới. Cú hat-trick của anh, đặc biệt là bàn thắng quyết định ở phút cuối, là minh chứng cho sự lạnh lùng tàn nhẫn trước khung thành. Martin Samuel, cây bút thể thao hàng đầu nước Anh, đã phải thốt lên: "Agüero quan trọng với City hệt như Suarez với Liverpool hay Bale với Tottenham vậy".
Kết thúc mùa giải với 26 bàn thắng, Agüero lần đầu tiên và cũng là duy nhất giành danh hiệu Vua phá lưới Premier League. Một phần thưởng xứng đáng cho "kẻ gánh team" vĩ đại.
Mùa giải 2015/16 đánh dấu một bước ngoặt mang tính biểu tượng: Agüero từ bỏ số áo 16 quen thuộc để khoác lên mình chiếc áo số 10. "Số 10 không chỉ là một con số, nó là trọng trách", và Kun đã chứng minh anh xứng đáng với nó theo cách không thể ấn tượng hơn. Ngày 3/10/2015, Newcastle hành quân đến Etihad và sớm có bàn dẫn trước. Nhưng họ không ngờ rằng mình sắp trở thành nạn nhân của cơn bão lớn nhất lịch sử giải đấu. Trong vòng vỏn vẹn 23 phút (từ phút 42 đến 62), Agüero ghi liền... 5 bàn thắng.
Đó là kỷ lục về 5 bàn thắng nhanh nhất lịch sử Premier League. Anh rời sân khi trận đấu còn 25 phút, để lại sự tiếc nuối rằng nếu đá hết trận, ai biết kỷ lục nào sẽ bị phá vỡ thêm?
Cũng trong mùa giải này, Agüero tiếp tục xô đổ những cột mốc vĩ đại: trở thành cầu thủ Nam Mỹ ghi nhiều bàn nhất lịch sử Premier League khi vượt qua Tevez; lập hat-trick ngay tại Stamford Bridge của Chelsea; cán mốc 100 bàn thắng tại Premier League chỉ sau 147 trận, nhanh thứ hai trong lịch sử, chỉ sau huyền thoại Alan Shearer. Dù mùa giải này anh thua Harry Kane trong cuộc đua Vua phá lưới (24 bàn so với 25 bàn), nhưng Agüero lại sở hữu tỷ lệ ghi bàn/phút tốt nhất giải đấu. Điều đó một lần nữa khẳng định: Sự nguy hiểm của Kun không nằm ở việc anh đá bao nhiêu trận, mà nằm ở việc anh làm gì trong những phút có mặt trên sân.
Khi Pep Guardiola đến vào năm 2016, một kỷ nguyên mới mở ra. Đã có những nghi ngại về việc liệu một tiền đạo cổ điển như Agüero có phù hợp với triết lý kiểm soát bóng phức tạp của Pep hay không. Và câu trả lời của Kun là: Anh không chỉ phù hợp, anh là mảnh ghép hoàn hảo nhất.
Agüero dưới thời Pep là một phiên bản "nâng cấp", anh xông xáo hơn, tham gia lối chơi nhiều hơn, nhưng bản năng sát thủ thì vẫn nguyên vẹn. Ngày 1/11/2017, định mệnh đã sắp đặt một sân khấu không thể thơ mộng hơn để anh đi vào lịch sử: sân San Paolo tại Naples – thánh địa của Diego Maradona. Trong chiến thắng 4-2 trước Napoli tại Champions League, Agüero ghi bàn thắng thứ 178 cho Man City. Khoảnh khắc lưới rung lên, kỷ lục tồn tại 78 năm của huyền thoại Eric Brook chính thức bị xô đổ. Agüero trở thành chân sút vĩ đại nhất mọi thời đại của câu lạc bộ. Anh làm điều đó ngay tại nơi "bố vợ cũ" Maradona được tôn sùng như thánh sống, như một sự khẳng định ngầm về vị thế của riêng mình.
Từ năm 2018, Sergio Agüero không chỉ thi đấu, anh còn viết lại lịch sử Premier League bằng cách lần lượt chinh phục những đỉnh cao tưởng chừng bất khả thi. Anh bắt đầu bằng việc soán ngôi Alan Shearer để trở thành "vua hat-trick" vĩ đại nhất giải đấu (12 lần), rồi tiếp tục bỏ lại sau lưng kỷ lục 175 bàn của "Đứa con của thần gió" Thierry Henry để trở thành chân sút ngoại xuất sắc nhất mọi thời đại. Nhưng cái kết viên mãn nhất cho kỷ nguyên của Agüero chính là ngày hạ màn mùa giải 2020/21; cú đúp cuối cùng vào lưới Everton đã đưa anh vượt qua Wayne Rooney, khắc tên mình vào lịch sử với tư cách cầu thủ ghi nhiều bàn thắng nhất cho một màu áo duy nhất (184 bàn). Ngay cả một tai nạn giao thông tại Amsterdam năm 2017 làm gãy xương sườn cũng chỉ khiến anh chậm lại vài tuần. Anh trở lại, mạnh mẽ hơn, lỳ lợm hơn, như một chiến binh không biết đau.

Ngày chia tay: nụ cười và nước mắt

Mùa giải 2020/21, mùa giải cuối cùng, là một bản tình ca buồn. Những chấn thương sụn chêm và ảnh hưởng của COVID-19 khiến anh phải làm bạn với ghế dự bị. Nhưng bóng đá luôn dành sự công bằng cho những huyền thoại.
Ngày 23/5/2021, trận đấu cuối cùng tại Premier League gặp Everton. Agüero vào sân từ ghế dự bị. Trong vòng vài phút, anh ghi 2 bàn thắng tuyệt đẹp. Cả sân Etihad vỡ òa. Pep Guardiola đã khóc trên sóng truyền hình: "We love him so much. He cannot be replaced" (Chúng tôi yêu cậu ấy rất nhiều. Cậu ấy là không thể thay thế). Đó là cái kết viên mãn nhất cho một hành trình 10 năm thống trị nước Anh.
Nhưng số phận trêu ngươi, "vũ khúc cuối cùng" lại kết thúc bằng một nốt lặng. Ngày 29/5/2021, Chung kết Champions League tại Porto. Man City thua Chelsea 0-1. Agüero vào sân trong hiệp 2 nhưng không thể xoay chuyển cục diện. Hình ảnh anh đứng khóc nức nở khi tiếng còi mãn cuộc vang lên là nỗi đau xé lòng. Chiếc cúp tai voi, danh hiệu duy nhất còn thiếu, đã trượt qua tay anh trong trận đấu cuối cùng. Anh rời Man City với 390 trận đấu, 260 bàn thắng, 15 danh hiệu, nhưng mang theo một nỗi niềm dang dở.
Sự tương phản giữa hai trận đấu cuối cùng của Agüero tại Man City gói gọn bản chất của cuộc đời: Có vinh quang tột đỉnh và có cả nỗi đau tột cùng. Nhìn Agüero khóc tại Porto, tôi không thấy sự thất bại, mà tôi thấy cái giá của một giấc mơ lớn. Anh đã dành cả thanh xuân để kéo Man City từ bóng tối ra ánh sáng, biến họ thành thế lực thống trị. Việc thiếu vắng chiếc cúp Champions League không làm lu mờ di sản của anh, ngược lại, nó làm cho hình tượng của anh trở nên thực tế và gần gũi hơn. Agüero không phải là thánh thần bất bại, anh là một con người vĩ đại đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng cho màu áo mình yêu.

CHƯƠNG 4: GIẤC MƠ DANG DỞ VỚI TRÁI TIM LỖI NHỊP

Mùa hè năm 2021, Sergio Agüero đến Barcelona không chỉ để tìm kiếm một bến đỗ mới; anh đến vì một lời hẹn ước của tình bạn. Sau cả một sự nghiệp chinh chiến xa cách, Kun muốn những năm tháng cuối cùng được sát cánh bên người bạn thân thiết nhất, người cha đỡ đầu của con trai mình – Lionel Messi. Camp Nou lẽ ra phải là sân khấu cho "vũ điệu cuối cùng" của hai thiên tài Argentina.
Nhưng bóng đá đôi khi tàn nhẫn hơn cả những kịch bản bi đát nhất. Chỉ vài tuần sau khi Agüero đặt bút ký hợp đồng, Messi buộc phải rời Barcelona trong nước mắt vì khủng hoảng tài chính của câu lạc bộ. Agüero ở lại, bơ vơ giữa một đội bóng đang vỡ vụn, như một vị khách đến dự tiệc nhưng chủ nhà đã bỏ đi. Dẫu vậy, với tư cách của một quý ông và một cầu thủ chuyên nghiệp, anh không buông xuôi. Anh chấp nhận giảm lương, chấp nhận rủi ro để cống hiến cho màu áo mới.
Những chấn thương tiếp tục đeo bám, khiến màn ra mắt của anh bị trì hoãn. Nhưng khi anh trở lại, đẳng cấp là thứ không thể che giấu. Ngày 24 tháng 10 năm 2021, trận El Clásico gặp Real Madrid. Agüero vào sân từ ghế dự bị. Phút 90+7, anh đón đường tạt bóng của Sergiño Dest và đệm bóng tung lưới Thibaut Courtois. Đó chỉ là một bàn thắng danh dự trong trận thua 1-2, nhưng nó mang ý nghĩa lịch sử to lớn. Đó là bàn thắng đầu tiên và cũng là bàn thắng cuối cùng trong sự nghiệp chuyên nghiệp của anh. Agüero đã chào tạm biệt bóng đá đỉnh cao bằng cách ghi tên mình lên bảng tỷ số của trận đấu lớn nhất hành tinh, một cái kết kiêu hãnh của một sát thủ.
Ngày 30 tháng 10 năm 2021, trận đấu với Alavés. Phút 41. Không có va chạm, không có cú tắc bóng thô bạo nào cả. Agüero đột nhiên dừng lại, tay ôm lấy ngực trái, gương mặt lộ rõ vẻ hoang mang tột độ. Anh nằm xuống sân, thở dốc. Cả sân Camp Nou nín thở. Sự im lặng đáng sợ bao trùm lấy không gian. Đó không phải là nỗi đau của cơ bắp hay gân cốt – thứ mà cầu thủ nào cũng quen thuộc. Đó là tiếng kêu cứu từ trái tim.
Agüero rời sân, không phải để nghỉ ngơi vài tuần, mà là mãi mãi. Các chẩn đoán y khoa sau đó xác nhận anh bị chứng rối loạn nhịp tim (arrhythmia). Lời khuyên của bác sĩ rất ngắn gọn và tàn khốc: dừng lại hoặc chết. Ngày 15 tháng 12 năm 2021, trong khán phòng Camp Nou, Agüero mặc một chiếc vest đen, nước mắt lăn dài trên má ngay cả khi chưa kịp nói lời nào.
Tôi quyết định ngừng chơi bóng chuyên nghiệp. Sức khỏe là trên hết
Câu nói ấy khép lại hành trình 18 năm chinh phục thế giới. Không pháo hoa, không trận đấu chia tay hoành tráng, chỉ có sự chấp nhận đầy cay đắng trước giới hạn của sinh mệnh. Chàng trai từng dùng trái tim nóng hổi để làm rung chuyển những cầu trường, giờ đây phải dừng lại để bảo vệ chính nhịp đập ấy.
Có một sự mỉa mai tàn nhẫn đến thắt lòng trong cái kết này: Người đàn ông từng khiến hàng triệu trái tim trên khắp thế giới phải 'ngừng đập' vì hồi hộp trong khoảnh khắc 93:20, cuối cùng lại bị đánh gục bởi chính những nhịp lỗi của tim mình.
Sự dừng lại của Agüero tại Camp Nou không mang màu sắc của sự 'buông bỏ' hay 'an phận', mà là một cuộc tước đoạt thô bạo của định mệnh. Anh không thua một hậu vệ, không thua tuổi tác, mà thua chính cơ thể đã từng cùng anh chinh phạt thế giới. Nỗi ám ảnh lớn nhất không nằm ở việc anh phải giải nghệ, mà là anh bị lôi xềnh xệch khỏi sân khấu khi bản nhạc vẫn chưa dứt, khi đôi chân vẫn muốn chạy và cái đầu vẫn tư duy về những bàn thắng. Đó là nỗi đau của một vị vua bị tước vương miện ngay khi vẫn còn đang ngồi trên ngai vàng.

CHƯƠNG 5: VẾT SẸO CỦA THẾ HỆ VÀNG VÀ SỰ ĐỀN ĐÁP TẠI MARACANÃ

Nếu sự nghiệp câu lạc bộ của Agüero là con đường trải đầy hoa hồng và những kỷ lục, thì hành trình của anh với màu áo La Albiceleste lại giống như một chuyến hành hương khổ hạnh qua sa mạc. Đó là câu chuyện về một thế hệ tài năng bậc nhất lịch sử, bị nguyền rủa bởi những thất bại ngay trước cửa thiên đường, để rồi tìm thấy sự cứu rỗi vào lúc hoàng hôn của sự nghiệp.
Mọi thứ bắt đầu thật lấp lánh. Agüero là vua của các giải trẻ. Hai chức vô địch U20 World Cup (2005, 2007) và tấm Huy chương Vàng Olympic Bắc Kinh 2008 bên cạnh người bạn tri kỷ Lionel Messi đã vẽ nên một viễn cảnh huy hoàng. Người Argentina tin rằng, bộ đôi Messi - Agüero sẽ sớm mang Cúp vàng thế giới về Buenos Aires như Maradona đã làm năm 1986. Nhưng họ không biết rằng, tấm huy chương vàng Olympic ấy là khởi đầu cho một cơn hạn hán danh hiệu kéo dài đằng đẵng.
Câu chuyện bắt đầu vào ngày 3 tháng 9 năm 2006, tại sân Emirates. Một chàng trai 18 tuổi bước ra sân trong trận giao hữu kinh điển với Brazil. Đó là Sergio Agüero. Với người Argentina, anh là niềm hy vọng mới, người sẽ cùng Lionel Messi viết lại lịch sử. Những bàn thắng đầu tiên tại vòng loại World Cup 2010 vào lưới Bolivia như những đốm lửa thắp lên niềm tin ấy.
Nhưng áp lực của chiếc áo sọc trắng xanh là khủng khiếp. Copa América 2011 được tổ chức ngay tại quê nhà Argentina là cú tát đầu tiên của thực tế. Dù Agüero đã chơi đầy nỗ lực – vào sân thay người và ghi bàn gỡ hòa quý giá trước Bolivia, sau đó lập cú đúp vào lưới Costa Rica để đưa đội nhà vào vòng trong nhưng Albiceleste vẫn gục ngã sớm. Agüero năm ấy như một điểm sáng lẻ loi giữa một tập thể đầy sao nhưng lạc lối.
Giai đoạn 2014-2016 là chương đen tối nhất, nơi Agüero trở thành nhân chứng và nạn nhân của "lời nguyền về nhì". Tại World Cup 2014, anh sát cánh cùng Messi đánh bại Bosnia ở Maracanã, nhưng chấn thương đã kìm hãm anh trong những trận đấu quyết định. Hình ảnh anh thất thần nhìn người Đức nâng cúp là nỗi đau đầu tiên.
Tiếp đến là hai kỳ Copa América liên tiếp (2015, 2016). Agüero vẫn ghi bàn đều đặn: hat-trick vào lưới Bolivia trong trận giao hữu, bàn thắng quan trọng trước Paraguay và Uruguay từ pha kiến tạo của đồng đội Man City Pablo Zabaleta và bàn mở tỷ số trước Panama tại giải đấu Bách niên. Nhưng định mệnh trêu ngươi, cả hai lần Argentina đều gục ngã trước Chile trên chấm luân lưu ở chung kết. Nỗi đau chồng chất nỗi đau. Sau thất bại năm 2016, Agüero, trong cơn tuyệt vọng cùng cực, đã thú nhận ý định giã từ đội tuyển quốc gia. Chiếc áo đội tuyển khi ấy nặng tựa ngàn cân.
Ngày 14/11/2017, trong giờ nghỉ giải lao trận giao hữu với Nigeria tại Nga, Agüero ngất xỉu trong phòng thay đồ và phải nhập viện khẩn cấp. Đó là lời cảnh báo đầu tiên của cơ thể, nhưng ý chí của anh mạnh hơn tất cả.
Tại World Cup 2018, giữa một tập thể Argentina hỗn loạn, Agüero lại là người chiến đấu kiên cường nhất. Anh ghi bàn thắng đầu tiên của mình tại đấu trường World Cup vào lưới Iceland. Và ngay cả khi Argentina sụp đổ trước Pháp ở vòng 16 đội, Agüero vẫn kịp để lại dấu ấn bằng bàn thắng rút ngắn tỷ số xuống 3-4 ở những giây cuối cùng. Một nỗ lực tuyệt vọng nhưng đầy kiêu hãnh.
Đến Copa América 2019, Agüero đã thay đổi. Anh trở thành người dẫn dắt lối chơi, kiến tạo cho Lautaro Martínez và ghi bàn quyết định trước Chile để giành tấm huy chương đồng. Không phải là vàng, nhưng đó là dấu hiệu của sự hồi sinh.
Ngày 28 tháng 6 năm 2021, trận gặp Bolivia. Agüero cán mốc 100 lần khoác áo đội tuyển quốc gia. Trong ngày kỷ niệm ấy, anh kiến tạo cho người bạn tri kỷ Lionel Messi ghi bàn, một hình ảnh mang tính biểu tượng cho sự gắn kết bền chặt suốt 15 năm của họ. Và rồi, đêm Maracanã huyền thoại. Argentina đánh bại Brazil để vô địch Copa América 2021. Agüero lao vào sân, nhấc bổng Messi. Dù vai trò chuyên môn đã giảm đi, nhưng chiếc cúp ấy là phần thưởng xứng đáng cho sự kiên trì không biết mệt mỏi của Kun. Lời nguyền 28 năm đã bị phá bỏ.
Số phận đã tước đi cơ hội thi đấu của Agüero tại World Cup 2022 vì chứng bệnh tim, nhưng không thể tước đi linh hồn của anh khỏi đội tuyển. Tại Qatar, Agüero xuất hiện không phải với tư cách cầu thủ, mà là một "thành viên không chính thức". Anh ở đó, ngủ chung phòng với Messi trước trận chung kết như một liệu pháp tinh thần. Anh đánh trống trên khán đài. Và khi Argentina lên ngôi vô địch thế giới, Agüero trong chiếc áo số 19 của Otamendi đã tràn xuống sân, được đồng đội công kiệu trên vai, tay cầm chiếc cúp vàng mà anh đã dành cả đời để theo đuổi.
Anh không đá phút nào, nhưng anh đã chiến đấu cùng họ trong từng nhịp thở. Đó là cái kết đẹp nhất: Một trái tim từng lỗi nhịp vì bệnh tật, nay lại đập rộn ràng trong lồng ngực của nhà Vô địch Thế giới.
Hình ảnh Agüero trong bộ thường phục, chen giữa đám đông để nâng cao chiếc cúp vàng tại Lusail mang một sức nặng cảm xúc kỳ lạ. Nó không giống màn ăn mừng của một cựu cầu thủ đang tìm lại hào quang cũ, mà giống ngày trở về của một chiến binh đã hoàn thành sứ mệnh. Chiếc cúp ấy không chỉ dành cho 26 con người đang chạy trên sân, mà dành cho cả 16 năm Agüero đã gồng gánh, đã khóc và đã đổ máu cùng thế hệ này. Số phận đã tàn nhẫn tước đi đôi giày thi đấu của anh vì một trái tim lỗi nhịp, nhưng lại dịu dàng trả cho anh khoảnh khắc được công kiệu người bạn tri kỷ Lionel Messi trên vai. Đó là một sự bù đắp công bằng: Anh không thể tham gia vào trận đánh cuối cùng, nhưng anh vĩnh viễn là một phần linh hồn của chiến thắng.
Sergio Agüero rời sân cỏ không phải trong tiếng reo hò của một bàn thắng phút bù giờ, mà trong sự im lặng của một lời tuyên bố nghẹn ngào tại Barcelona. Nhưng sự im lặng ấy không thể xóa nhòa tiếng gầm của lịch sử mà anh đã tạo ra suốt hai thập kỷ.
Từ cậu bé 15 tuổi phá kỷ lục của Maradona tại Independiente đến vị vua không ngai tại Manchester, từ những giọt nước mắt cay đắng tại các trận chung kết thất bại đến nụ cười viên mãn với chiếc cúp vàng trên tay tại Qatar, cuộc đời của Kun là một thước phim điện ảnh đầy đủ hỉ nộ ái ố.
Bóng đá thế giới sẽ sản sinh ra nhiều tiền đạo xuất sắc khác, những người có thể chạy nhanh hơn, ghi nhiều bàn hơn. Nhưng sẽ rất khó để tìm thấy một ai đó mang lại cảm xúc nguyên sơ như Agüero – người đàn ông đã dạy chúng ta rằng: Ngay cả khi trái tim bạn buộc phải ngừng chạy theo trái bóng, nhịp đập của những khoảnh khắc bạn tạo ra sẽ còn vang vọng mãi mãi.
Tạm biệt, Kun. Cảm ơn vì đã nhắc chúng ta nhớ rằng: Phút 93 giây 20 không chỉ là thời gian, đó là nơi những giấc mơ điên rồ nhất trở thành sự thật.