SAO CON NGƯỜI KHÔNG THA THIẾT VỚI NHAU HƠN?
Cuộc sống thường ngày của mình, hoá ra lại là một kiểu sống rất đáng kinh ngạc. Thức dậy ủ ê giữa cơn mơ ngổn ngang đêm qua. Khoác...
Cuộc sống thường ngày của mình, hoá ra lại là một kiểu sống rất đáng kinh ngạc. Thức dậy ủ ê giữa cơn mơ ngổn ngang đêm qua. Khoác một bộ mặt tươi tỉnh nhất đi làm và tự động mỉm cười trước cái mấy chấm công. 8 tiếng tiếp tục cười với đồng nghiệp, cười khi gọi điện nói chuyện điện thoại, cười thơ thẩn trước mấy cái report chờ proofread trước khi send, cười trước những lỗi lầm điên dại của mình.
Đan xen với cười, mình chờ đợi. Chờ anh Grab Food giao bữa ăn tối muộn, gà rán và coca. Chờ đồng lương còm cõi mỗi tháng. Chờ tối thứ 6 để được thảnh thơi xem Netflix. Chờ ngày cuối tuần để được ngủ mà không phải đặt báo thức. Chờ ngày lễ để được đi Đà Lạt.
Cười giỏi và chờ đợi cũng khá ổn. Nhưng mình trống rỗng. Thường xuyên. Có những đêm mình không ngủ được, ngờ vực nguyên do là vì ly cà phê uống dở lúc chiều khiến mình thức trắng. Nhưng cũng có thể là do những suy nghĩ ngổn ngang. Mình nghĩ đến mấy con số hồi sáng chạy data bị sai, bị sếp mắng. Mình nghĩ đến hình ảnh mấy người đồng nghiệp túm nhau rỉ rai vài câu chuyện xấu của một người khác trong công ty, nhưng trước mặt vẫn thản nhiên vui vẻ với cô ấy như không có gì. Mình nghĩ đến chuyện anh chàng ngồi trên chiếc ô tô bóng loáng thản nhiên quăng chai nước uống xong ra đường. Mình nghĩ đến thằng bé bán khăn giấy ở ngã tư hàng xanh. Mình nghĩ đến chị idol vừa kết thúc tuổi 25 trong hào quang và đau khổ. Rồi mình nghĩ đến mình. Liệu mình có thích công việc này không? Mình nghĩ liệu đến khi nào mình được về nhà, được ôm mẹ, ăn cơm cùng gia đình. Mình nghĩ mình đang đeo đuổi điều gì? Mình nghĩ liệu mình đang hạnh phúc không?

Có lần, mình lướt một vòng friend list trên Facebook, lướt đến ai mình dành ra 1 phút để nghĩ về những câu chuyện giữa mình và họ. Và mình tự dưng muốn khóc. Giữa mình và họ, đã từng trải qua rất nhiều niềm vui, những cuộc nói chuyện thú vị, những dịp gặp gỡ không muốn dừng. Mình đã từng cùng họ chia sẻ rất nhiều câu chuyện, nhiều tâm sự, nhiều kỷ niệm, thậm chí cả nhiều hoài bão và hứa hẹn. Nhưng bây giờ, với một vài người trong số họ, ngay cả việc cùng đi một buổi cà phê xem chừng đã khó. Con người cũng thế phải không, sao không tha thiết với nhau hơn? Sao khi ấy không thêm phần hồ hởi, không thêm một sự bền chắc hay cam đoan nào thêm nữa?
Mình biết, không phải chúng mình ghét nhau, hoặc giả tạo, nhưng việc giữ gìn những mối quan hệ thật ra quá khó. Ai cũng có cuộc đời của riêng mình để sống. Có thể là do mình đang thái quá với chuyện giữ gìn những người đó bên cạnh. Có thể mình đang quan trọng hoá điều đó lên. Nhưng thực sự thì mình rất hay bị tổn thương với suy nghĩ rằng, hình như mình đang quan tâm họ, yêu quý họ nhiều hơn cách họ đối xử ngược lại với mình. Mình sợ bị bỏ rơi, sợ hững hờ, sợ họ không còn nhận ra mình là ai vào một ngày nào đó nữa.
Nhưng mình vẫn mong, giá như con người tha thiết với nhau nhiều hơn. Có thể sẽ có rất nhiều thay đổi. Như chuyện người ta đủ kiên nhẫn để chờ cho đèn xanh bật sáng, chứ không cục cằn bấm còi chỉ để vượt lên khi đèn còn đỏ. Như chuyện người ta sẽ thôi đem chuyện xấu của người khác làm quà, để tạo dưng thêm một mối quan hệ vốn chỉ vụ lợi cá nhân. Như chuyện trang thông tin điện tử nọ một ngày chỉ đăng toàn những mẩu tin tích cực thay vì soi mói cô này mặc gì, dạo này tăng bao nhiêu cân. Hoặc có thể, người ta sẽ bận rộn hơn để gặp gỡ, để lấp đầy những trống rỗng sau những giờ làm việc mỏi mệt, thay vì giết thời gian bằng việc bịa đặt về chị X nọ, để hôn nhân chị ấy tan vỡ vì những người chị ấy còn chưa từng gặp mặt. Và có thể cuộc sống, sẽ ít đi những người trầm cảm hơn, ít đi những thế giới nội tâm đầy đau khổ, ít đi những người nào đó như Joker, như Sulli, phải cười vào ngay chính nỗi cô đơn của mình.
*Kể một chút về chú bé ở Ngã tư Hàng xanh. Hôm đó là 1/6 – Quốc tế thiếu nhi, nhưng thằng bé vẫn co ro độc một chiếc áo thun xanh bạc thếch, cần mẫn mời từng người một mua hàng mỗi khi dừng đèn đỏ. Buồn nhỉ, đó là ngày lễ dành cho nó cơ mà? Mà thằng bé ấy rất ngoan và lễ phép, mỗi lần mình mua đồ, nó luôn gửi lại tiền thừa cẩn thận và cảm ơn. Người chị mình quen hay mua cơm hộp cho nó, và lần nào nó cũng hỏi chị có muốn đổi cơm lấy đồ nào trong cái rổ hàng của nó không. Mọi người có đọc được, nếu có đi ngang Hàng xanh tầm 7h, hôm nào mua ủng hộ cậu bé ngoan đó nhe.
Cũng hôm đó, mình về nhà rất muộn và rất đói, tầm gần 1h sáng rồi. Mình vừa đặt Grab Food thì trời đổ mưa tầm tã, áy náy muốn xỉu. Trong lúc đợi giao đồ ăn, mình thấy một chú lớn tuổi đi ngang nhà, lụi cụi tìm nhôm nhựa trong đống rác. Thấy thương lần 1. Lúc anh Grab ướt sũng giao đồ ăn tới, chưa kịp hối lỗi vì bắt anh khổ sở giữa đêm (dù đó là công việc của họ nhưng mình áy náy lắm), thì anh Grab đã luôn miệng xin lỗi vì trời mưa nên bắt mình đợi lâu. Thấy thương lần 2.
Cuộc sống của mình, đúng là có nhiều khi rất đáng kinh ngạc. Và thực muốn cảm ơn vì trên đời còn nhiều điều tử tế và may mắn.
Sài Gòn cũng sắp chìm rồi, sao còn không tha thiết với nhau hơn?
Ơ, kết thúc đoạn viết hôm nay với một bài hát mình mê của Ngọt:
“Hình như có ai đang buồn
Hình như có ai khóc
Ngồi một góc trong căn phòng nhớ những gì đã qua
Đừng buông xuôi nhé sẽ có một ngày nắng.
Làn sương quét qua nỗi buồn
Giọt mưa vương trên mắt
Ngồi bên em tôi nói rằng nhắm cho rơi hạt nước kia
Đừng buông xuôi nhé thắp sáng cho hôm nay.
Đừng buông xuôi nhé sẽ có một ngày để ta quay về thắm xanh
Như ngày hôm qua á a à...
Một ngày không mưa tôi về với gió
Ơi gió hãy mang theo mặt trời với tôi
Để tôi một mình thật lâu tới khi ngân hết câu ca!
Có một ngày để chôn nỗi rất sâu vào lòng...”

Thinking Out Loud
/thinking-out-loud
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

motaido
Hê hê, công nhận đồng cảm với bạn. Xã hội sống lẹ quá nên hơi thiếu chỗ cho phần tâm hồn. Mịa nó! Bắt làm như chó mà chẳng biết bên trong có bị rối loạn cảm xúc hay không. Hôm bữa mình chạy qua Singapore du lịch cho biết thế nào là văn minh. Bạn biết không? Giờ mình đã biết như thế nào là những cái xác không hồn. Đoàn người nhét mình vào một cái khoang kim loại tạm gọi là tàu điện ngầm. Rồi ánh mắt ai cũng lờ đờ nhìn vào một điểm không có trước mặt. Cả đoàn người im phăng phắc. Giống như chẳng có ai đang đứng trước mặt ai. Họ không hiện diện trong ánh nhìn đối với nhau. Trong đầu họ hình như chỉ có công việc, có sếp. Giờ quay về Việt Nam thấy còn dễ thở. Đi ngoài đường gặp mấy anh Grab cũng nhiều anh dễ thương. Hầu như mấy anh Grab mà mình hỏi chuyện đều thất bại trong sự nghiệp. Người thì buôn rượu ế ẩm, người thì bị sếp đuổi việc không lý do, người bị quỵt mấy tháng lương nên chủ động chạy Grab kiếm cơm. Thôi thì nghĩ về phần mình cứ sống cho đẹp mỗi phút giây thôi bạn nhỉ.
- Báo cáo

Litttle Forest
Dạ, buồn thật đấy. Và hơi buồn cười khi mình nghĩ bây giờ mọi người cô đơn quá nên chó mèo mới lên ngôi, người ta cực nhọc cả ngày tối về chỉ biết ôm con cún ngủ thôi, vì vật nuôi hình như có nhiều thời gian để lắng nghe mình hơn là những người xung quanh, huhu
- Báo cáo

cavang
Em chắc nhỏ hơn nên chị xưng chị nhé. Có rất nhiều lý do để người ta chưa tha thiết với nhau, cả về hoàn cảnh lẫn đặc điểm tâm lý, cách chúng ta được lập trình. Em là người nhạy cảm nên thấy cô đơn và khát khao kết nối hơn, người khác có thể không giống vậy, hoặc họ mong muốn kết nối theo cách khác. Bản thân chị cũng từng có ý nghĩ hình như mình tha thiết với người khác hơn và buồn vì chưa được đáp lại nhưng sau này, chị nhận ra ai cũng có cuộc sống riêng với nhiều lo toan và trăn trở; quan trọng hơn nữa, có thể ta cũng chưa quan tâm đến những người xung quanh nhiều như ta nghĩ. Bởi thế, hãy trân trọng hơn những quan tâm nhỏ của người xung quanh, em sẽ thấy cuộc sống đáng yêu hơn rất nhiều. Bên cạnh đó, tìm hiểu thêm về tâm lý học, những luận chứng khoa học sẽ giúp em hiểu hơn cách chúng ta suy nghĩ để cảm thông hơn và biết chấp nhận hơn, đồng thời tránh sự phụ thuộc cảm xúc vào tha nhân. Em cũng nên tạo cơ hội cho bản thân gặp gỡ thêm nhiều người, mỗi người sẽ cho chúng ta 1 kết nối khác nhau thay vì đặt quá nhiều kỳ vọng vào những người quen cũ nhé.
- Báo cáo

Litttle Forest
Dạ vâng, cảm ơn chị vì những chia sẻ rất thiết thực và chân thành ạ. Em sẽ cải thiện để cuộc sống tích cực hơn
- Báo cáo

Minh Ái
Cách đây nửa tháng đi công tác tỉnh. Tối nằm trong khách sạn mở nhạc Trịnh. Bên ngoài tiếng xe không ngớt, phòng cô quạnh buồn chỉ muốn gom đồ đi về... Nhiều lúc cô đơn mỏi mòn không biết tìm ai để tâm sự, vì ai cũng có nỗi niềm riêng....
- Báo cáo
QTNT Tam
Mình khá dễ chịu khi đọc những chia sẻ như này, kiểu như bản thân được an ủi rằng "hóa ra không chỉ riêng mình thấy cô đơn". Tại sao khi cô đơn chúng ta chỉ ngẫm nghĩ những điều chẳng mấy vui vẻ, tốt đẹp, những phiền não và những tổn thương nhỉ? Rõ ràng cảm giác cô đơn tách biệt với cảm xúc buồn bã mà?
- Báo cáo