Khi thấy một người đàn ông khóc bạn cảm thấy khó chịu? Nhưng cụ thể hơn, liệu một người đàn ông ốm yếu, nghèo khổ, bị khinh ghét khóc bạn có thấy khó chịu không? Có lẽ là không, bạn cười xòa, thậm chí cảm thông.
 Vậy vấn đề là bạn thấy một người đàn ông tài năng, giàu có, được xã hội trọng vọng khóc. Tóm lại là một người đàn ông kiểu mẫu khóc. Và bạn cảm thấy khó chịu. 
 Tại sao vậy?
 Có phải bạn tin rằng một người đàn ông đúng nghĩa là không bao giờ được khóc và hình ảnh anh ta khóc làm bể nát niềm tin của bạn? 
 Bạn chợt cay đắng vì đã làm tất cả. Bạn đã đè nén cảm xúc của mình suốt chừng ấy năm. Bạn đã mặc kệ cho đôi mắt mình bám bụi. Bạn không dám cười lớn khi có một suy nghĩ hay ho trong đầu. Bạn chưa từng hát hò, chưa từng nhảy múa một cách ngẫu hứng mà phải chờ đợi cho đến khi có hơi bia và vào phòng karaoke cùng đám bạn. Bạn đã hoàn tất vai trò một người đàn ông tốt mà xã hội và bố mẹ bạn gieo vào tâm trí.
 Ấy vậy mà tại sao? Tại sao tiền tài, danh vọng mãi không tới? Và nếu chúng có tới, bạn sẽ phải sắm vai diễn này tới khi nào nữa? Hết đời chăng?
 Bạn run sợ. Bạn lo rằng chỉ cần thể hiện con người thật của mình ra lập tức vợ bạn, mẹ bạn, đồng nghiệp của bạn, con gái út của bạn sẽ cho rằng cha nó bị điên hoặc cha nó là một thằng đàn ông yếu đuối.
 Bạn tuyệt vọng khi nhận ra không chỉ bạn mà tất cả mọi người đang bị cầm tù trong những định kiến. 
 Bạn nhận ra thứ duy nhất làm cho tâm trí con người đau khổ chính là những niềm tin sai lạc. Bạn đã thấy rất nhiều những con người đau khổ khác. Bạn quyết định phải vùng dậy phản kháng, chống lại chính những niềm tin trong tâm trí mình. 
 Sẽ rất hoang mang, đau đớn và lạc lõng. Tôi cũng không hơn gì bạn. Nhưng tôi sẽ vẫn ở đây cùng bạn.
#namtinh # tranthanhkhoc # nguoiphankhang #dinhkien #phankhang