SÀI GÒN BẬN LẮM
Người ta thường bảo rằng, Sài Gòn là “thế giới” dành cho những con người sống vội, cho những thanh âm hối hả và hỗn độn. Phải chăng...
Người ta thường bảo rằng, Sài Gòn là “thế giới” dành cho những con người sống vội, cho những thanh âm hối hả và hỗn độn. Phải chăng chốn phồn hoa phố thị ấy chỉ có vậy sao? À ừ! Không đâu, bởi lẽ đâu đó trên mảnh đất Sài thành này vẫn có những khoảng lặng an yên để cho ta tận hưởng phút giây được lắng lòng và nghe cảm mọi yêu thương đang động đậy nơi tâm thức.
Hơn nữa, Sài Gòn còn mang hương sắc đa sầu đa cảm cùng những âm hưởng bình dị nhưng cũng vô chừng sâu lắng.
Tôi yêu Sài Gòn bởi những điều giản đơn nhưng chân thành ấm áp, trân yêu từng tia nắng ngọn gió buông trên những mái đầu sương của người lao động, thương những con đường gốc phố chật chội xô bồ xe cộ, hay dòng người cứ thế mà rền rả lướt qua nhau. Yêu sao những đêm mưa về, Sài Gòn như nàng thơ đang ngủ vùi vào một ngày vắng nắng. Trân quý những tiếng chổi tre mang đậm bao ân tình và chất chứa bao lao lực khẽ vang vội trong không gian trầm uất, khi người người đã đắm chìm vào giấc ngủ của riêng mình, khi những con phố nhỏ đã lên đèn trả lại cho không gian một khoảng lặng vô định.
Hơn nữa, Sài Gòn còn mang hương sắc đa sầu đa cảm cùng những âm hưởng bình dị nhưng cũng vô chừng sâu lắng.
Tôi yêu Sài Gòn bởi những điều giản đơn nhưng chân thành ấm áp, trân yêu từng tia nắng ngọn gió buông trên những mái đầu sương của người lao động, thương những con đường gốc phố chật chội xô bồ xe cộ, hay dòng người cứ thế mà rền rả lướt qua nhau. Yêu sao những đêm mưa về, Sài Gòn như nàng thơ đang ngủ vùi vào một ngày vắng nắng. Trân quý những tiếng chổi tre mang đậm bao ân tình và chất chứa bao lao lực khẽ vang vội trong không gian trầm uất, khi người người đã đắm chìm vào giấc ngủ của riêng mình, khi những con phố nhỏ đã lên đèn trả lại cho không gian một khoảng lặng vô định.
Sài Gòn, nơi tôi sinh ra và lớn lên, nơi ngân khúc cho những bản “tình ca” của ba mẹ, nơi tôi gửi bao nhớ thương và những đam mê đến cháy rực. Sài Gòn đâu mang vẻ cổ kính uy nghiêm như thủ đô Hà Nội hay nên thơ, êm dịu và nhẹ nhàng như cố đô Huế mà khiến nhiều người lại đem lòng thương cảm gửi trọn vào nơi đây “Sài Gòn”.
Tôi luôn ấp ủ một khát muốn rất đỗi đơn thuần ấy chính là thức dậy thật sớm và lân la dạo quanh trên những ngõ phố, rồi thu mình gọn vào một góc nhỏ trong quán café nào đấy để nhâm nhi hương sắc trầm bình của Sài thành vào buổi sớm mai. Tôi muốn thỏa mắt vào xa xăm, xuyên khỏa qua dòng người đôi khi quá đỗi hời hợt và vô tâm. Cái nắng gió và tiết trời se lạnh khi Thu về hòa quyện vào nhau như đang cố siết chặt lấy nhau, chúng vẽ ra một bức họa muôn sắc nên yêu đến lạ kì.
Và cũng nơi phố xá đường quen ấy tôi đã vô tình gặp anh, người con trai của mùa thu vĩnh cửu. Anh là một người đa tài, thật ra anh là một kiến trúc sư với vẻ ngoài gai góc kiên định nhưng anh ta rất yêu việc sáng tác nhạc và cả thơ nữa nên tôi hay gọi anh với bút danh quen thuộc “chàng trai mùa thu”. Anh rất hiền nhưng cũng không thể giấu được vẻ nghiêm nghị vốn có trên sắc mặt điềm đạm và quả cảm pha chút điển trai của người con Hà Nội ấy. Tôi không rõ lí do tại sao tôi lại không thể thích được anh mặc dù khi bên cạnh anh tôi cảm thấy an toàn và bình yên vô cùng.
Một lần anh bất giác hỏi tôi: “Em nghĩ gì về người con trai Hà Nội?”. Tôi không nghĩ ngợi hay đắn đo gì nhiều trong đầu nghĩ sao thì nói vậy: “Em không biết nữa, vì em ít tiếp xúc với người Hà Nội, sao mà rõ được họ, nhưng mà giá như ai cũng như anh thì chắc em ra Hà Nội sống luôn anh nhỉ”. Anh cười, miệng bảo thầm: “Rõ ngốc”. “Ơ này, em nghe đấy nhé, nói thế cũng tin được, quả là giả không biết mà thật cũng chẳng hay” – Tôi đáp với giọng điệu hơi bực dọc. Rồi anh lại bảo: “Anh không tốt như em nghĩ đâu, em đừng nói vậy họ nghe được lại cau có đấy”. Đến đây, tôi chợt thắc mắc một điều là anh có tất cả các yếu tố của một người đàn ông hoàn hảo nhưng tại sao lại thốt nên câu đó?
Rồi một thời gian sau, công việc anh ngày càng lu bu còn tôi thì bận học ngày học đêm vì vậy cả hai không thường liên lạc cũng chẳng có một cuộc gặp nào. Có hôm tôi rảnh lại định nhắn cho anh vài tin hỏi thăm nhưng rồi lại thôi vì nghĩ anh bận rộn. Vài ngày sau, tôi vô tình gặp anh ngồi một mình trong quán café, lại với dáng vẻ cũ cứ thích thu mình vào góc tĩnh rồi đưa mắt vào khoảng không mơ hồ. Tôi đi thật khẽ tới chỗ anh, lấy tay che mắt anh từ phía sau, bất giác anh xoay người đẩy tay tôi ra và tỏ vẻ tức giận:“Cô đang làm cái trò gì đấy, tôi quen cô không?”.Tôi bàng hoàng, khi ấy trong đầu hiện ra hàng vạn câu hỏi vì sao, tôi bình tĩnh rồi khẽ hỏi: “Anh thật sự không biết tôi sao? Anh bị làm sao vậy?”–“Tôi không quen cô”anh nói xong quay lưng bỏ đi mặc kệ tôi nghĩ gì. Tôi không buồn vì anh hành xử như vậy mà tôi ấm ức vì không hiểu lí do gì đã khiến anh lơ tôi một cách thẳng thần như thế. Tôi không thèm nhắn tin để tìm kiếm hay trông đợi một lời giải thích nào cả, tôi cứ để vậy và mong cầu vào thời gian có thể gỡ rối cho vụ việc lần này. Rồi một tháng sau, tôi không thể cứ ngồi chờ trông trong vô vọng như thế được tôi mở mess lên sau nhiều ngày không nhìn tới thì bất chợt có tin nhắn đến, đó cũng chính là hung tin:“Anh ấy ra đi rồi, chị ơi… chị đến đây ngay bây giờ đi không thì không kịp nữa.”
Đó là tin nhắn đập vào mắt tôi đầu tiên từ đứa em gái của anh. Anh bất hạnh khi mang trong mình căn bệnh quái ác từ trước khi gặp được tôi, anh thương tôi nhưng không một lần thổ lộ chỉ bên tôi bình dị và giản đơn như thế. Anh vốn biết mình đang trong tình trạng yếu dần và không biết ngày nào sẽ ra đi nên thời gian qua mới đối xử như vậy với tôi để tôi quên anh và để anh quên được tôi, thật ích kỉ và xấu xa vô cùng. Vì sao anh không để tôi được gần anh trong những ngày anh cần tôi nhất, tại sao anh lại ra đi khi tôi vừa nhận ra mình cũng có tình cảm với anh.
Cảm ơn và xin lỗi anh, người con trai của Hà Nội. “Chưa từng gặp gỡ sẽ không yêu nhau, chưa từng thương sẽ không nhung nhớ, chưa từng thành đôi sẽ không phải ly biệt”.
Sáng tác
/sang-tac
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất