Bài viết được chia sẻ từ Hán Bích Hạnh - Top 1 Reviewer tại OBook 

“Truyền thuyết về con chim chỉ hót một lần trong đời, nhưng hót hay nhất thế gian… Có lần nó rời tổ bay đi tìm bụi mận gai và tìm cho được mới thôi. Giữa đám cành gai góc, nó cất tiếng hát bài ca của mình và lao ngực vào chiếc gai dài nhất, nhọn nhất. Vượt lên trên nỗi đau khôn tả, nó vừa hót vừa lịm dần đi, và tiếng ca ấy đáng cho sơn ca và họa mi phải ghen tị. Bài ca duy nhất có một không hai, bài ca phải đánh đổi bằng tính mạng mới có được. Nhưng cả thế gian lặng đi lắng nghe, và thượng đế cũng mỉm cười. Bởi vì, tất cả những gì tốt đẹp nhất chỉ có được khi ta chịu trả giá bằng nỗi đau khổ vĩ đại… Ít ra là truyền thuyết nói như vậy”.

Có một người con gái cũng mang trong mình tình yêu mãnh liệt như chú chim kia. Không tiếc đớn đau lao đầu vào một thứ tình yêu vô vọng. Để rồi thân mình rướm máu cô cũng không ngừng yêu thương. Mecghi bé nhỏ đáng thương chỉ biết vì yêu mà dấn bước.

Thế nhưng tiếng hót của ái tình ấy cũng chỉ khiến Ranfo rung động thoáng qua. Nó không đủ sức mạnh níu giữ đức Hồng y đáng kính dừng lại mãi mãi.

Nếu Ranfo là kẻ kiêu hãnh và nhiều tham vọng thì Mecghi cũng vô cùng ích kỷ. Họ dùng tình yêu như một tấm bùa che chở cho sai lầm của mình. Ranfo không muốn từ bỏ cả Mecghi lẫn chức vị, còn Mecghi cũng không cam thổ lộ bí mật lớn nhất đời mình cho người yêu. Bởi cô cho đó là một sự trả thù và chính cô cũng quá tự đắc trên chiến thắng tạm thời của bản thân. Cô cho việc mình lấy cắp được một đứa trẻ từ Chúa là vinh quang thắng lợi, nhưng cô không biết rằng một ngày nào đó cô cũng phải trả nó về với Chúa.

Câu chuyện của Mecghi và Ranfo rất buồn. Dù những phút giây họ trốn tránh thực tại để sống với nhau như chồng như vợ tôi vẫn thấy buồn thương cho họ. Có lẽ sắc tro của hoa hồng mà cả hai yêu thích đã báo hiệu một tương lai tàn úa cho chính họ. Hai người cả đời đấu tranh với mọi thứ, với chính nhau, với bản năng và tình yêu nhưng rốt cuộc đều là những kẻ bại trận thảm hại. Dường như chỉ đến khi về với đất Mẹ họ mới có được sự bình yên hoàn toàn.

Thành thật mà nói Mecghi và Ranfo không khiến tôi lưu luyến nhiều như Jaxtina và Lion.

Jaxtina đẹp mãnh liệt, cô không giống mẹ mà ngang bướng và kiêu ngạo một cách khác hẳn. Nhưng cách kiêu ngạo của cô là cách kiêu ngạo của một đứa trẻ. Cô không ích kỷ đầy ngạo mạn như mẹ cô. Thậm chí dù tỏ ra cứng rắn đến mấy cô cũng không mạnh mẽ bằng Mecghi, người mà thoạt nhìn có vẻ rất dịu dàng mền mỏng.

Tình yêu của Jaxtina với Lion cũng là một mối tình rất đẹp. Nó êm ả ngay cả khi cô gái ngốc nghếch ngang ngược muốn chia tay vì tự bản thân không vượt qua được mất mát của mình. Lúc đó Lion vẫn kiên nhẫn dệt một tấm lưới xung quanh Herzchen của anh, từ từ chậm rãi trong nhiều năm.

Không phải anh không nôn nóng hay sợ hãi mất cô mà chính vì quá yêu cô nên anh hiểu cần cho Jaxtina thời gian để trưởng thành. Và rồi trong ván cược ấy anh thắng. Jaxtina cuối cùng cũng hiểu ra nơi mà cô thực sự thuộc về là chính trong trái tim Lion. Dù đi đến đâu, dù mất bao lâu cô cũng không thể tìm được một người đàn ông tuyệt vời như anh làm bạn, làm anh, làm chồng được.

May mắn là Jaxtina không phải mất quá nhiều thời gian để nhận ra phương cách của hạnh phúc như bà và mẹ cô khi xưa. May mắn vì con chim bé nhỏ đầy sôi nổi này không còn phải oằn mình cất tiếng hót tuyệt vọng giữa bụi gai đẫm máu một lần nào nữa.

Bạn muốn đọc sách này? Bạn có thể mượn ở đây.