— MUÔN ÁNH MẶT TRỜI là cuốn sách gắn liền với tên tuổi của tác giả trẻ không đầu hàng số phận là Hoàng Thị Diệu Thuần
Ảnh: sưu tầm
Ảnh: sưu tầm
Tuy là một tác giả không quá nổi tiếng nhưng là người mà chúng ta cũng học hỏi được nhiều điều. Nếu chúng ta luôn hướng đến bản thân mình phát triển, mong muốn bản thân mình tốt lên và đặt mục đích ở đây thì nhìn vào bất cứ nơi đâu chúng ta cũng đều có thể học hỏi được những điều tốt đẹp !
ANTĐ Hoàng Thị Diệu Thuần không phải là cây bút đầu tiên được biết đến nhờ kỳ tích vượt lên số phận. Văn chương chị viết ra cũng không phải quá thành thạo, trau chuốt. Nhưng những điều Diệu Thuần viết ra lại đủ sức lay động bất cứ ai, khiến cho người đọc tin rằng: Cuộc sống đích thực còn những điều kỳ diệu.
Năm 2012 chị Thuần được ghép tế bào gốc từ anh trai
Năm 2012 chị Thuần được ghép tế bào gốc từ anh trai
Trước khi ra mắt tác phẩm mới nhất “Muôn ánh mặt trời”, Hoàng Thị Diệu Thuần được biết đến là một “cô gái hướng dương”. Bởi cô gái này có một sức sống mãnh liệt, một tinh thần lạc quan đến phi thường giống như loài hoa hướng dương luôn tìm đến ánh mặt trời.
Phát hiện mắc phải căn bệnh ung thư máu từ khi mới 18 tuổi, khi vừa trở thành cô sinh viên của Đại học Quốc gia Hà Nội, Diệu Thuần phải gác lại tất cả để tập trung chữa bệnh. Từ một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn, hồn nhiên, vui vẻ, Diệu Thuần phải trải qua những tháng ngày đau đớn, vật vã trong bệnh viện, với những đợt xét nghiệm, truyền hóa chất, chọc tủy… triền miên. Tuy nhiên, ngay cả khi đã bị đẩy vào hoàn cảnh khiến con người ta kiệt quệ về ý chí nhất, cô gái này chưa bao giờ đầu hàng số phận.
Năm 2012, Diệu Thuần nhận được đề nghị ghép tủy khi đang điều trị tại Viện Huyết học và Truyền máu Trung ương. Với một cô gái đã 7 năm chống đỡ với căn bệnh hiểm nghèo, cơ hội giành giật sự sống vẫn còn hết sức mù mờ, thì đây như một ước mơ có thật. Cô đã từng “muốn vào viện và chết ở đó” khi chứng kiến những bệnh nhân khác đã rời bỏ tuổi trẻ, rời bỏ gia đình để ra đi. Và Diệu Thuần cũng từng phó mặc cho “lão già số phận” đã phũ phàng ném vào cô căn bệnh quái ác khi chưa đầy 18 tuổi, mà bỏ qua quy luật của đời người là “sinh - lão - bệnh - tử”.
Nhưng rồi cô đã không làm như vậy !
Chuỗi ngày nằm trong phòng ghép chờ diệt tủy của Diệu Thuần là giai đoạn “mắc kẹt trong một thế giới vắng lặng, buồn tẻ”. Những đêm dài đằng đẵng vì mất ngủ khiến cô nghĩ về “khu vườn hạnh phúc” của riêng mình, nghĩ rằng mình vừa hụt mất một mùa thu trong cuộc đời, mà đến cơ hội được chạm, được hít hà những sợi nắng, gió của mùa thu cũng không có nổi...
Chính trong những thời khắc ở trên giường bệnh, Diệu Thuần lại chuyển hóa những cảm xúc của mình thành những dòng nhật ký và bằng thơ: “Tôi nếm trên môi giọt lạnh đầu đông/Thu đã chết thật rồi xác em gầy trên tay tôi xơ xác/Mưa lạnh lùng thấm qua tôi phủ vào mục nát/Khẽ giật mình bởi tiếng gọi hư vô…”.
Giờ thì Diệu Thuần đang trong quá trình bình phục và trở thành một biên kịch phim hoạt hình. Với Diệu Thuần, được sống, được tự lo cho bản thân, được tham gia các hoạt động xã hội, có thể giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn, đã là một may mắn cho cô. Và dù chưa biết tương lai như thế nào, nhưng Diệu Thuần đủ sức đi tiếp con đường số phận.
Bởi “thời gian giống như một món quà quý giá mà tôi là một đứa trẻ hiếu động, luôn mong muốn có được nó”.
Điều mà chúng ta học được qua cô gái trẻ này là:
- Trong cuộc đời của chúng ta không ai tránh khỏi những biến cố khó khăn gập ghềnh. Điều quan trọng là bản thân phải có quyết tâm nỗ lực và đi trên con đường đó
- Tinh thần không bao giờ từ bỏ, luôn có một suy nghĩ tinh thần lạc quan và tích cực
- Thời gian sẽ mãi chẳng trở lại, điều quan trọng không phải là quá khứ mà là hiện tại và tương lai. Vì thế, hãy sống hết mình cho hiện tại và luôn luôn chuẩn bị sẵn sàng cho tương lại thì một ngày nào đó trong tương lai khi nhìn lại chúng ta sẽ không hối tiếc vì hôm nay của hiện tại nữa.
Chúc các bạn một ngày thật nhiều ý nghĩa ! <3