[Review] I lost my body - Câu chuyện vượt lên mất mát cuộc sống phía sau hành trình tìm lại cơ thể của bàn tay bị cắt rời
Nếu mọi người thích bài viết của mình thì follow page Movie Freak hoặc insta Movie Freak để đọc thêm nhiều review nhé ạ. Cảm ơn...
Nếu mọi người thích bài viết của mình thì follow page Movie Freak hoặc insta Movie Freak để đọc thêm nhiều review nhé ạ. Cảm ơn các bạn đã đọc.
I lost my body là phim hoạt hình Pháp, được phát hành trên Netflix, chiến thắng hạng mục phim hoạt hình hay nhất 2019 tại LHP Cannes. Một trong những đề cử đáng tiếc nhất của Oscar khi không được gọi tên ở hạng mục phim hoạt hình xuất sắc nhất gần như thống trị các giải lớn nhỏ tiền Oscar, thay vào đó là chiến thắng của Toy Story 4 khiến nhiều người được pha ngã ngửa.
I lost my body xoay quanh 2 tuyến truyện song song: hành trình một bàn tay bị cắt rời tìm cách quay trở lại với cơ thể lành lặn, và cuộc sống của Naoufel - 1 chàng trai có cuộc sống bi kịch như luôn tràn đầy niềm tin. Naoufel mồ côi cha mẹ từ nhỏ trong một tai nạn, phải sống với ông bác và người anh họ trong một căn hộ chật hẹp bẩn thỉu, cậu đi giao hàng luôn vụng về và chậm trễ nhưng chưa bao giờ bỏ cuộc và lớn tiếng với một ai. Điểm sáng hy vọng của cuộc đời cậu khi một ngày cậu giao pizza cho “bà Martinez”, chậm trễ và vụng về như mọi khi, nhưng lại nhận được sự quan tâm từ giọng nói phát ra từ loa cửa. Naoufel đã yêu người con gái ấy, và cuộc hành trình tìm kiếm và theo đuổi cô đã đưa anh đến những giới hạn mới.
Bắt đầu bộ phim là bài học về cách bắt một con ruồi bằng tay, rất khó để bắt được nếu chỉ cố gắng đuổi theo từ phía sau, mà phải phán đoán hướng đi của con ruồi để bắt nó từ phía trước. Hình ảnh con ruồi mang đậm tính ẩn dụ về số mệnh, theo xuyên suốt từ đầu đến cuối bộ phim. Kể cả có cố gắng đến mấy, đôi khi bạn bắt được, đôi khi không, cũng giống như việc bạn không thể chiến thắng tất cả mọi thứ. Càng cố gắng đuổi theo chiến thắng bằng mọi giá, đôi lúc cái giá phải trả sẽ rất đắt, mà với Naoufel - là mất đi bàn tay.
Đây chính là phần thể hiện thuyết hiện sinh rõ nhất của phim - tôi không có cơ thể, tôi “là” cơ thể. Bàn tay bị đứt lìa cũng có cảm nhận, suy nghĩ, hành động, cứ như thể nó chính là Naoufel. Trong khi Naoufel cố gắng tìm kiếm tình yêu để lấp đầy trái tim không lành lặn, bàn tay lại tội nghiệp hơn, cố gắng tìm về thứ nó đã đánh mất: cơ thể. Bàn tay trên hành trình tìm lại với cơ thể, phải vượt qua hang cùng ngõ hẻm, bị động vật tấn công, bị nghiền trong xe rác, trôi trong đầm lầy, nhưng nó vẫn quyết tâm và kiên định. Đan xen với những gian khổ, người xem có thể thấy kí ức của Naoufel hiện về qua những cảm nhận nơi bàn tay, và thấu hiểu nỗi đau mất mát của cậu bé luôn sống trong quá khứ và bị ám ảnh về cái chết của cha mẹ.
Suy cho cùng, nỗi đau nào to lớn hơn là mất đi cả thể xác và tâm hồn. Naoufel đã đứng trên bờ vực ấy, bờ vực của mất mát, trầm cảm và tự tử, nhưng cậu đã quyết định không từ bỏ mạng sống mà đứng dậy sống tiếp. Phải chăng khoảnh khắc đó chính là khi cậu đã đánh lừa được định mệnh, khi mọi nỗi đau chĩa vào cậu như bảo là cậu không còn hy vọng gì nữa, nhưng cậu vẫn không từ bỏ. Phải chăng đó chính là khoảnh khắc của “bước nhảy của niềm tin” trong thuyết hiện sinh - khi đứng trước bờ vực của ngờ vực và tuyệt vọng, chỉ cần tin tưởng thêm một chút nữa sẽ giúp con người đứng dậy. Một bộ phim kể về nỗi mất mát, nhưng sau cùng lại lóe lên ánh sáng hy vọng, truyền tải thông điệp to lớn về niềm tin vượt qua trầm cảm và tự tử.
Điều đặc biệt hơn cả là I lost my body rất ít thoại, thật kì lạ khi một bộ phim miêu tả mâu thuẫn nội tâm nhân vật nhưng lại dùng rất ít thoại, thay vào đó là hành động và âm nhạc của phim. Đồ họa I lost my body cực đẹp và đỉnh, dù là phim Pháp nhưng lại mang cảm giác hơi hướng các phim hoạt hình 2D vẽ tay của Nhật Bản. Ở cái thời đại mà phim hoạt hình 3D của các ông lớn lên ngôi, thật là điều may mắn khi có thể chứng kiến một bộ phim 2D xuất sắc như vậy. Yếu tố âm nhạc chẳng chê vào đâu được, phải nói từng bài hát trong phim là nhân tố chính đưa đẩy cảm xúc người xem đi theo mạch truyện.
Nhiều khi con người ta thường đau khổ vì bị ám ảnh bởi mất mát quá khứ hoặc tương lai, mình cũng chẳng phải ngoại lệ. Mình bấm vào I lost my body trên Netflix sau khi nhìn thấy kết quả đề cử Oscar vào một ngày khá ngờ vực bản thân, và đó là quyết định siêu đúng đắn của năm nay. I lost my body là một bộ phim theo thuyết hiện sinh cực kỳ sâu sắc, nhắc nhở chúng ta không nên vì ngoại cảnh, nỗi đau quá khứ hay kể cả hiện tại mà mất đi niềm tin sống, và còn nhiều hơn cả thế nhưng nếu viết ra mình sẽ làm rập khuôn phim mất.
Chỉ biết rằng thời gian trôi qua, sự mất mát vẫn luôn ở đó. Chúng ta phải học cách chấp nhận và tiến lên.
Phim
/phim
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất