Bài viết sẽ tổng hợp những cảm xúc và bài học rút ra của mình sau khi đọc cuốn sách "Hachiko - Chú chó đợi chờ".
Đây là một cuốn sách hay dành cho trẻ em. Khi lên thư viện mình thích đọc những cuốn sách của Nguyễn Nhật Ánh và chìm vào thế giới thơ mộng tuổi học trò nhưng lần này tới thư viện mình muốn tìm kiếm một thứ cảm giác mới. Và cô thư viện đã gợi ý cho mình hai cuốn "Hachiko - Chú chó đợi chờ" và "Không gia đình". Cùng mình tìm hiểu về cuốn sách nhé!
Hachiko - Chú chó đợi chờ
Hachiko - Chú chó đợi chờ
Cuốn sách tái hiện lên khung cảnh Nhật Bản có vẻ rất xưa và đẹp nhưng lại mang theo hướng hiện đại. Nội dung cuốn sách kể về sự gắn bó thân thiết như hai người bạn giữa ông tiến sĩ và chú chó Hachiko. Quãng thời gian ở bên nhau đi dạo công viên, những bữa ăn, những người kính mến ông tiến sĩ đã tạo nên cuộc sống đẹp đẽ, đầy màu sắc. Cảnh mà mình nhớ nhất là buổi chiều Hachiko đuổi theo con bướm trắng sau đó ông tiến sĩ cùng chú chó trò chuyện, tâm sự và như thể con Hachiko hiểu hết những gì ông tiến sĩ nói nên đều lắng nghe rất chăm chú. Hachiko là chú chó thông minh và biết điều, mình thấy được cảnh miêu tả trong sách như hiện ra trước mắt mình: mỗi lần đi làm về vào năm rưỡi Hachiko được bà thả ra và nó chạy đến ga tàu để đón và đi về cùng ông tiến sĩ. Họ đi đường gặp nhiều người quý mến. Cho tới khi cảm xúc lên cao trào chính là thời điểm ông tiến sĩ phải đi công tác xa, Hachiko như đã có dự cảm không lành nên cản ông tiến sĩ, hôm đó nó buồn rầu không ăn uống làm bà thấy lạ. Trước khi đi ông tiến sĩ dặn Hachiko rằng hãy chờ ở ga tàu rồi ông sẽ về và đi dạo công viên cùng chú. Nhưng cuộc gọi điện tới đã khiến mọi sự bàng hoàng, ông bị đột quỵ và mất, khi làm đám tang ông tiến sĩ thì Hachiko vẫn chờ đợi ở ga tàu, chiều nào cũng thế như một thói quen. Về sau, bà nhung nhớ mỗi khi ở căn nhà ấy nên rời đi để ở cùng con gái cách đó rất xa. Vậy nên bà đem trả lại Hachiko cho người ta, trông nó buồn. Dù người ta hứa nó sẽ được sống sung sướng nhưng sự thật là họ đánh đập Hachiko và bỏ đói nó. Thật may Hachiko đã trốn thoát được và trở về. Người làm vườn nhà Hachiko thấy nó bị thương, bẩn và đói nên đã nuôi nó. Khoảnh khắc nó bị đánh, bị bỏ đói và vẫn chạy về nhà khiến mình cảm động khóc hết nước mắt. Cả đến khi anh làm vườn không còn làm ở đó nữa, thật may vì có những người ở khu phố chăm sóc và bảo về Hachiko, người ta là hàng xóm, cô kĩ nữ, những đứa học sinh đã cho ăn mỗi lần đi qua Hachiko, bảo vệ Hachiko khỏi lũ bắt chó và coi chú chó như gia đình. Cứ thế số năm tăng lên và chiều nào chú chó Hachiko cũng chờ ông tiến sĩ quay về. Người ta tạc một bức tượng để ca ngợi lòng trung thành của nó. Cho đến phút cuối khi nó ngồi chờ ở ga tàu, tuyết rơi lạnh buốt giá, nó thì đã già, một chiếc tai cụp xuống vì không dựng nổi lên, nó đã thấy chuyến tàu, ông tiến sĩ đi xuống và dẫn nó đi cùng. Nó đã chờ đợi rất lâu và nó đã được thỏa sự nguyện ước đợi chờ đó của mình. Sáng hôm sau người ta đã thấy người Hachiko lạnh ngắt.
Đây là một câu chuyện hay và cảm động mà mình nghĩ sẽ rất phù hợp với mọi người. Sau khi đọc xong mình còn xem được một video về câu chuyện căn nhà bị cháy tan tác. Có ông bà già sống cùng chú chó trong đó, ông lão thoát nạn và nằm trong bệnh viện. Chú chó thì vẫn ở đó canh gác nhà và đợi ông lão trở về. Trước đó hai ông bà cùng chú chó hay đi cùng nhau bán hàng và trở về nhà nhưng khung cảnh ngôi nhà ấm áp ấy giờ đã tan tác chỉ còn những mảnh vụn trên mặt đất. Cứu hộ thấy chú chó bị thương ở chân và đói ở đó nên muốn cứu giúp nhưng chú chó nhất quyết không đi và giữ nhà. Họ gửi video cho ông lão sau khi ông lão tỉnh lại, ông đã khóc vì cảm động không ngờ rằng nó còn sống và trung thành ở đó đợi ông bà quay trở lại. Vì chưa bình phục và vẫn còn nằm trong viện, ông mong mọi người cứu giúp cho chú chó. Họ đã đặt một cái lồng to mới bẫy được chú chó và mang nó về. Nhưng về thì chú chó không chịu ăn, do vậy họ đặt camera để ông nói chuyện với chú chó. Nhận ra giọng của ông chú chó mới có nghị lực sống và ăn trở lại bởi chú chó ấy biết mình cần phải khỏe lại để đi gặp chủ của mình. Sau tất cả họ được gặp lại nhau trong mừng rỡ và người dân cũng góp tiền xây cho họ một căn nhà nhỏ. Thật ngưỡng mộ tinh thần vượt qua cửa tử của cả hai và sự trung thành của chú chó ấy!
Bài học trong câu chuyện này đó là đức tính trung thành, tình yêu thương giữa mọi người với nhau tạo ra sức mạnh. Mình thấy một loài thông minh như chó là một người bạn đồng hành, một thành viên trong gia đình và một người sẻ chia vui buồn với mình. Thông điệp muốn gửi tới mọi người là hãy chăm sóc cho chú chó của mình với sự đối xử thật tốt. Vì tuổi thọ của chúng là rất ngắn nên đừng để thời gian trôi qua lãng phí với sự thờ ơ về chú chó trong gia đình mình. Sự trung thành của chúng xứng đáng với những bữa ăn ngon, những chỗ ở ấm áp và tình yêu thương rộng lớn.
Xin cảm ơn mọi người đã dành thời gian để đọc bài viết của mình! Au revoir!