Ngày 19/12/1946, ngày mà Lời kêu gọi Toàn quốc kháng chiến của Chủ tịch Hồ Chí Minh được vang lên thì cũng là ngày anh Lê Gia Đỉnh hi sinh cho nền độc lập của nước nhà.
Anh Lê Gia Đỉnh(1920 – 1946), quê quán: làng Chắm (tức Trúc Lâm), huyện Gia Lộc, tỉnh Hải Dương; lớn lên tại Hưng Yên. Năm 1945, anh tham gia chính quyền Hưng Yên rồi vào bồ đội, đóng quân tại Hà Nội. Lúc sinh thời, anh là Chính trị viên Đại đội 1, đại đội này gồm các chiến sĩ cảm tử thuộc Tiểu đoàn 101 Vệ quốc đoàn ( lúc đó Hà Nội có 12 đội cảm tử).
Nhiệm vụ của anh ngày hôm đó cùng Tiểu đoàn 101 và 20 tự vệ quân khác là bảo vệ Bắc Bộ Phủ, nơi được người dân gọi là nhà của Bác Hồ. Bắc Bộ Phủ được coi là cơ quan đầu não của ta, nó trở thành một trong những mục tiêu trọng yếu của quân Pháp trong chiến dịch đánh úp Hà Nội. Chúng dồn về đây hơn 200 lính tinh nhuệ trang bị đầy đủ kết hợp với lính trong thành Hà Nội và trong khu Đồn Thuỷ sẵn sàng tiếp viện. Nhiệm vụ của các anh là bảo vệ đến cùng nơi này.
Sáng 19/12 năm đó tại Bắc Bộ Phủ, Tiểu đoàn 101 (trong đó có Đại đội 1 của anh) đã làm lễ nhận danh hiệu “Đội quyết tử của Thủ đô”. Dưới lá cờ đỏ sao vàng, những người lính anh dũng thề sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Những cánh tay chắc nịch cùng giơ cao, hô vang khẩu hiệu: “Chúng tôi còn, Bắc Bộ Phủ còn!”.
Chiều 19/12, sau Chỉ thị của Ban thường vụ Trung ương Đảng “Tất cả hãy sẵn sàng”; Bộ trưởng Quốc phòng Võ Nguyên Giáp đã ra lệnh cho các đơn vị vũ trang chiến đấu theo thời gian quy định.
20 giờ 03 phút tối 19/12/1946, điện toàn thành phố phụt tắt, Pháo đài Láng bắn pháo làm lệnh tấn công. Cùng lúc đó, Lời kêu gọi Toàn quốc kháng chiến của Hồ Chủ tịch được truyền đi khắp cả nước. Tất cả các lực lượng vũ trang Thủ đô đồng loạt tấn công các vị trí đóng quân của thực dân Pháp.
Trận chiến đấu diễn ra rất quyết liệt  trong đêm 19 và ngày 20/12/1946 tại: Cửa Nam, đầu cầu Long Biên-Hàng Đậu, Bắc Bộ Phủ, khu Đấu Xảo (tức khu Cung Văn hoá Hữu nghị và Bộ Giao thông Vận tải ngày nay), Toà án, Hoả Lò, Nhà Hát Lớn, Ga Hàng Cỏ, Trụ sở Bộ Quốc phòng, Nhà máy bia Homel, Sở Xe điện, Nhà máy Điện Bờ Hồ, Bưu điện,… mà ác liệt và kéo dài nhất là ở Bắc Bộ Phủ.
Tại Bắc Bộ Phủ, ngay sau khi điện toàn thành phố tắt, quân Pháp đóng ở Khách sạn Mêtrôpôn (nay là Khách sạn Thống Nhất) lập tức nã súng máy vào vị trí này, quân ta bắn trả lại.
Quân ta ở Bắc Bộ Phủ lúc bấy giờ là đơn vị của anh Lê Gia Đỉnh. Suốt đêm 19 và ngày 20/12, quân địch nã pháo rồi liên tục mở 4 đợt tấn công vào Bắc Bộ Phủ, một mũi tấn công trực diện ở phố Ngô Quyền, một mũi từ Vườn hoa Chí Linh (nay là Vườn hoa Lý Thái Tổ) đánh tạt vào sườn trái của Bắc Bộ Phủ. Lúc 21 giờ, quân địch huy động cánh quân lớn nhất gồm 18 xe tăng, 300 lính lê dương từ cửa nam của Thành Hà Nội theo đường Cột Cờ (nay là đường Điện Biên Phủ), Tràng Thi tiến đánh Bắc Bộ Phủ.
Đến 24 giờ, chúng cho quân tăng viện.Xe tăng gầm rú bắn phá một hồi lâu, các chiến sĩ ta vẫn không bắn trả, chúng tưởng quân ta đã không còn chiến đấu được nữa liền tiến vào. Chờ cho giặc vào vừa đúng tầm súng, các chiến sĩ cảm tử của Đại đội 1 từ các góc tường, cửa sổ, ụ đất ném hàng loạt bom (lúc đó là bom ba càng), chai cháy, lựu đạn, ôm bom ba càng lao thẳng vào xe tăng và xe quân sự của giặc, nhả đạn vào quân thù.
Cuộc chiến đấu kéo dài đến 11 giờ trưa ngày 20/12, giặc vẫn không vào nổi Bắc Bộ Phủ. Khi đạn dược đã cạn, chính trị viên Lê Gia Đỉnh ra lệnh cho tất cả các chiến sĩ còn lại phải chuyển thương binh theo giao thông hào sang nhà Bưu điện, chỉ còn mình anh ở lại.  Đợi cho giặc Pháp xúm vào mình, anh đã cho nổ quả bom lớn cuối cùng bằng cách đập kíp quả bom vào thành một chiếc xe tăng của địch đang lao vào anh.
Bom nổ, chiếc xe tăng đó bị tiêu diệt cùng với hàng chục tên lính Pháp. Anh hy sinh tại đó, còn quân giặc thì tháo chạy. Anh cùng đơn vị đã nêu cao tấm gương xả thân vì Tổ quốc, bảo vệ Thủ đô, bảo vệ Bắc Bộ Phủ đến hơi thở cuối cùng, hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Trong hai ngày này, toàn thành phố đã tiêu diệt trên 300 tên địch, 5 xe tăng, 7 xe quân sự của địch, riêng tại Bắc Bộ Phủ, 122 tên địch đã bị tiêu diệt, 4 xe tăng và 3 xe quân sự của địch đã bị phá huỷ, góp phần phá tan kế hoạch của thực dân Pháp là đá nh chớp nhoáng, chiếm Hà Nội trong vòng 24 giờ. Về phía quân ta, 45 chiến sĩ đã hy sinh trong đó có chính trị viên đại dội Lê Gia Đỉnh.
Tết Nguyên đán năm ấy, (Tết Đinh Hợi – 1947), Bác Hồ đã gửi thư khen ngợi các chiến sĩ cảm tử của Thủ đô: “Các em là đội cảm tử, các em quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh, các em là đại biểu cái tinh thần tự tôn, tự lập của dân tộc ta mấy nghìn năm để lại”.
Và câu nói “Quyết tử cho Tổ quốc quyêt sinh” có từ đó. Anh Lê Gia Đỉnh được tặng danh hiệu “Người Quyết tử quân số 1 của Thủ đô”. Tháng 04/2000, anh được truy tặng danh hiệu Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân.   
Để ghi nhớ tấm gương người anh hùng, từ năm 1994, Thành phố Hà Nội có một đường phố được mang tên Lê Gia Đỉnh. Phố này ở phường Phố Huế thuộc quận Hai Bà Trưng. Phố dài 350m đi từ phố Đồng Nhân, qua Khu tập thể Nguyễn Công Trứ, lượn khúc tới phố Thịnh Yên, chạy phía sau đền Hai Bà Trưng. 
LỜI KẾT
Tất cả gần như được viết nguyên văn từ trong cuốn sách “Những anh hùng trẻ tuổi trong lịch sử Việt Nam”. Trong cuốn sách còn rất nhiều tấm gương tiêu biểu, các anh các chị đã không tiếc tuổi xuân của mình màhi sinh cho đất nước.
Anh Lý Tự Trọng hi sinh tuổi 17 (1914-1931), đi lên máy chém vẫn hô vang “Đả đảo thực dân Pháp!”, “Đảng Cộng sản Đông Dương muôn năm!”, “Cách mạng Việt Nam thành công muôn năm!”
Kim Đồng hi sinh tuổi 14 (1929-1943), hi sinh khi cố bảo vệ các cán bộ chủ chốt.
Anh Nguyễn Bá Ngọc hi sinh tuổi 14 (1951-1965), không màng nguy hiểm giải cứu các em nhỏ trong cơn mưa bom đạn
Còn rất rất nhiều câu truyện như vậy, có các anh các chị trong đấy. Có người ra đi vì trúng một viên đạn, nhưng cũng có người phải chịu một chết dã man dưới tay quân thù. Tôi viết những dòng này đơn giản là muốn mọi người biết được câu truyện trong cuốn sách này, để chúng ta cố gắng hơn, vững vàng hơn trước sóng gió ngày mai. Tôi tin mỗi người trong số các bạn cũng đang cố gắng từng ngày, đang cháy hết mình cho lí tưởng của bản thân. Cố lên nhé.
Mong Spiderum có thể đọc được bài viết này và chuyển thể cuốn sách thành video. :)))