Thời gian đứng im, tim mình như thắt gút lại khi nhìn thấy hình ảnh người đàn ông khóc thương cho người vợ trở dạ bị lũ cuốn trôi trên đường đến bệnh viện ở Huế. Giữa mênh mông biển nước, giữa rất nhiều hy vọng vào ngày mai sẽ gặp đứa con trong bụng, anh đã mất vợ và con cùng một lúc, gần trong tầm mắt. Đơn độc. Bất lực.
Người ta nói đã tìm được xác chị rồi. Trời ơi giữa cơn thập tử nhất sinh mồ côi đi biển, chị rớt xuống dòng nước siết và chìm đi, cơn co thắt tắt dần theo nhịp thở. Đơn độc. Bất lực.
Mình bỗng phút giây rơi vào mênh mông tan hoang vô định, muốn trách móc chất vấn Thượng Đế ngàn lần sao lại có những chuyện đau lòng bế tắc đến như vậy? Sao lại có bài học khắc nghiệt đến vậy? Không sự gì là không cần thiết, trong khoảnh khắc mình dường như từ chối hiểu, tại sao là một kết thúc xót xa cho người mẹ và đứa trẻ chưa kịp chào đời?
Tâm trí mình cuộn lên như làn sóng dữ. Năng lượng ngột ngạt mỗi khi mình hỏi Tại sao. Không gian đông thành một vùng cứng đặc. Nỗi đau sinh lan liên tục, tràn ngập rồi im bặt.
Mình hít thở để nỗi đau động đậy một chút, hơi thở làm ấm dần không gian. Mình bảo mình nào ngồi ngay ngắn lại, nào thở đi, nào hãy chọn sinh ra năng lượng bất lực hay năng lượng hỗ trợ, nào hãy hiểu mình tìm câu trả lời cho sự Tại sao đó chỉ để thỏa mình. Ý thức về hơi thở giúp mình dần quay lại với mình, ở đây, bây giờ, về với khung cửa sổ mình đang ngồi. Trời xanh và cao, nắng chạm nóng rẫy trên tay mà nãy giờ mình không cảm nhận được vì không ở đó. Kỳ lạ là từ góc nhìn này, hai sợi dây điện kéo thành một chiếc khung chữ nhật giữa ô cửa, kẹp vừa vặn dải mây trắng đang bay. Dải mây trôi nhanh chẳng mấy chốc thì chạm viền lớn là khung cửa sổ, rồi biến mất.
Không. Mây không biến mất, nó vẫn tiếp tục bay trên trời, bên ngoài viền khung cửa sổ đó, rồi thành mưa, thành sương… Đôi mắt mình chỉ nhìn thấy những gì trong khung cửa sổ mà thôi. Ừ thì cuộc sống luôn có những điều như vậy. Biết đâu những điều mình thấy là kết thúc với đau lòng nhưng ngoài khung viền cửa sổ kia mây vẫn bay trong hành trình của nó.
Mình nghĩ cũng có thể đây là một sự tự an ủi cho tâm trí mình không chừng?! Nhưng trên hết mình đã quay lại với thực tại, để nguyện cầu bằng sự tĩnh lặng chứ không phải nỗi sợ. Nguyện rằng anh sẽ qua cơn đau lòng thắt quặn mà chăm sóc cho hai đứa nhỏ còn ở lại, nguyện cho những người dân vùng lũ đang màn trời chiếu đất được nạn khỏi tai qua, và nguyện cầu cho những sinh thể hoàn tất bài học của mình trong bình an.
Một lúc nào đó đủ duyên, có lẽ chúng ta sẽ hiểu những nỗi đau không thể nào hiểu nổi bây giờ!
May all beings be peaceful and come to the end of suffering.
.
Phiên Nghiên - Viết để tự do
(cho miền Trung đang trong trận lụt), 10.2020