Tôi hiểu câu “Don’t look back in anger” như thế đấy.

Thực tế là ban nhạc Oasis đã tan rã vì sự mâu thuẫn và gây gổ giữa hai anh em nổi tiếng nhà Gallagher mà mãi cho đến giờ hai tên này vẫn còn hằn học chưa chịu nhìn mặt nhau, chứ không đúng tinh thần như tiêu đề một trong những bài hát nổi tiếng nhất của ban nhạc. 
Ông anh Noel Gallagher đến giờ cũng vẫn không màng tới việc hàn gắn lại với ông em. Bởi vì:
  1. Liam là kẻ ương bướng hay nổi sung nhất;
  2. Noel ví ông em như thằng khăng khăng cầm dĩa (hay nĩa) trong một bữa ăn toàn súp;
  3. Noel “khen” ông em chỉ phạm có hai sai lầm trong đời. Đó là tất cả những gì Liam nói và những gì hắn làm;
  4. Noel kể một lần Liam đi vào sở thú thì con khỉ mẹ liền lôi hết lũ khỉ con ra để xem mặt Liam bằng được; 
Nhưng với Liam Gallagher, ông anh "yêu quý" cũng chả tốt đẹp gì, cũng vì:
  1. Noel trông tởm như củ khoai tây;
  2. Liam chia sẻ rằng gã thà tự ăn c*t mình còn hơn quay lại ban nhạc với lão anh trai; 
  3. Có fan hỏi sao Noel trông không già đi tẹo nào, Liam đáp “nhờ có mặt L* nên mãi là mặt L*”;
Nói thật là tôi thấy rất giải trí khi đọc những lời sỉ nhục của hai gã này dành cho nhau. Cái mâu thuẫn giữa hai anh em nhà này quá lớn dẫn đến việc tan rã ban nhạc hoàn toàn là điều không tránh khỏi. Bao nhiêu sự cố xảy ra phát sinh từ Liam và cả Noel từ khi ban nhạc được hình thành. 
Trớ trêu thay, tôi vẫn nghĩ Oasis sẽ không bao giờcó được những đỉnh cao trong âm nhạc như họ đã đạt được cùng với cá tính và phong cách dị thường, nếu hai anh em nhà Gallagher là những con người khác, hoặc chỉ cần hòa thuận hơn một chút. Thực ra, nhóm nhạc đến từ Manchester này đâu phải ngoại lệ, đã có quá nhiều ban nhạc sống trong hai thái cực giữa đỉnh cao âm nhạc trên sân khấu và căng thẳng tột độ không thèm nhìn mặt nhau ngoài sân khấu, như Axl Rose và Slash trong thời thịnh của Guns N Roses đầu 90s, Ritchie Blackmoore và Ian Gillan trong Deep Purple, hay như Sting và Stewart Copeland trong The Police. Anh em nhà Gallgher cũng hầu như không nhìn mặt nhau ngoài những lần đứng chung sân khấu.
Hồi đấy, album đầu tay Definitely Maybe(1994) dường như thổi một luồng gió mới vào thời điểm âm nhạc thị trường đang đầy rẫy nhạc hip hop, grunge và boyband/girlband. Hình ảnh của ban nhạc Oasis trông chẳng giống ai khi các chàng trai học theo phong cách của Beatles - ban nhạc thần tượng của hai anh em nhà Gallagher. Với Noel, Beatles là ban nhạc vĩ đại nhất mọi thời đại và với Liam, hắn tin mình là đầu thai của John Lennon sau khi huyền thoại này bị bắn chết (mặc cho thời điểm đó Liam đã phải 8 tuổi rồi) Kể ra thì bề ngoài hội này cũng giống Beatles đấy, nhưng là phiên bản “đầu bẩn” của Beatles hơn.  
Về phong cách nhạc thì Oasis mang hơi hướng từ dòng Indie của phong trào Madchestercuối những năm 80s nhiều hơn là giống nhạc của Beatles. Mặc dù cách xây dựng bài hát có cùng kiểu sử dụng cùng cấu trúc cơ bản như Beatles, âm thanh của Oasis ít màu sắc của Rock n Roll  mà dùng nhiều âm thanh ảnh hưởng từ The Kinks hay Punk kiểu Anh từ thập kỷ 70s. Đó là kiểu chơi "trực diện" chú trọng đến việc đưa câu chuyện của họ đến tai người nghe một cách hiệu quả nhất. 
Chả thế mà nhạc của Oasis rất thân thiện với việc phát trên radio, và mặc dù nhạc nghe có vẻ đơn giản, Oasis vẫn luôn là một trong những band chơi ở sân vận độngchứ không phải kiểu band chơi trong hội trường. Những phong cách riêng mà Oasis tạo ra như kiểu hát lè nhè tay chắp sau đít của Liam, hay âm thanh đôi lúc rất ồn ào trong hoà âm đều là những thứ rất đặc trưng ko lẫn đi đâu được. Và mặc dù phong cách nhạc Oasis chơi ồn ào, lối hát nghe ngênh ngang và bất cần, nhưng với ngôn từ như tuyên ngôn, nhạc của nhóm dường như tách biệt hẳn với các nhóm britpop khác thời đó như Pulp, Blur hay Suede (hay nhóm Big 4 của Britpop). Những bài hát kinh điển như "Live Forever", "Bring It On Down", "Wonderwall", "Hello", "D’You Know What I Mean" hay "Stand By Me" là minh chứng cho những bài diễn văn trên nền âm thanh ồn ào độc đáo mà chỉ Oasis có được, với hàng chục ngàn người hát theo ở sân vận động từng lời từng chữ như sợ bị Liam bỏ lại phía sau.  Không biết vô tình hay hữu ý, nhưng Oasis là hình mẫu  lý tưởng của Britpop hồi đó, là thứ mà nước Anh rất cần để đối trọngvới làn sóng đen tối phiền muồn từ dòng nhạc Grunge phát triển mạnh mẽ ở bên kia bờ Đại Tây Dương, với lời lẽ gần gũi, ít động chạm những thứ tiêu cực, ngoại hình Ăng lê, và thứ âm thanh thừa hưởng từ âm nhạc Anh quốc thập niên 60-70 mà không thể lẫn một tí ti màu sắc Mỹ nào.
Cả sân vận động hát theo Oasis như sợ bị bỏ lại
Để làm được điều này, tôi nghĩ đó là kết quả của sự phối hợp ăn ý và tương hỗ trong tài năng của anh em nhà Gallagher. Liam thực ra đã vớ bởkhi lúc đầu rủ ông anh về làm ông bầu quản lý ban nhạc vì mối quan hệ trong giới lúc đó của Noel, nhưng rồi nhận thấy band của thằng em và mấy thành viên lúc đó nghe như c*t, Noel thẳng thừng từ chối và đề nghị tham gia ban nhạc với điều kiện gã phải là đầu não  và có toàn quyền trong âm nhạc của Oasis. Tài năng âm nhạc xuất sắc của Noel sau đó thăng hoa khi gã viết hầu như tất cả các bài hát của Oasis (Noel được ghi nhận như là một trong những nghệ sĩ viết nhạc đỉnh nhất ở Anh thập niên 90s, thập chí có người gọi Britpop là Noelrock), chưa kể đến cách đánh guitar của gã cũng rất ngon lành. Đĩa Definitely Maybe là màn trình diễn quá tuyệt vời bởi những câu guitar gồm cả solo của Noel như bài "Live Forever" hay "Supersonic". Và có thử chơi theo lối chơi của Noel mới thấy hóa ra trong cả bài của Oasis, gã chơi không đơn giản chút nào và tiếng guitar thêm thắt của gã như tôn thêm phần giai điệu lời hát của ông em.

Liam thì là sự bổ sung cần thiết cho ông anh ở vai trò ca sĩ chính với giọng hát không quá cầu kỳ nhưng lại có phong thái bất cần chỉ có ở Oasis. Đôi lúc, Liam làm tôi nghĩ không biết có phải gã "bằng mặt nhưng không bằng lòng" trước sự chi phối ban nhạc cũng như khả năng viết nhạc của Noel hay không. Nhưng túm lại, Liam trình làng thế giới cái giọng lè nhè như gã say rượu nghe hợp và cuốn hút đến nỗi khi nghe Noel hát chính ở một số bài, tôi cảm thấy các bài hát mất "chất" riêng của nhóm đi rất nhiều, mặc dù phải nói là giọng hát Noel cũng rất hay (như trong chính "Don’t Look Back In Anger", hay kể cả đĩa High Flying Birds của nhóm nhạc riêng của gã sau này). 
Dẫu cho Noel là người khéo léo, điềm tĩnh và chững chạc hơn nhưng khối lần, cái tính ngông cuồng và khó đoán của Liam khiến hai ông choảng nhau bằng nắm đấm. Noel không ít lần rời nhóm rồi lại trở lại, nhưng rồi giọt nước có vẻ tràn ly vào năm 2009 và Noel lần này bỏ đi luôn. Ở chiều ngược lại, mặc dù tôi rất khoái vai trò đại diện chính của nhóm của Liam suốt những năm đó, cũng bởi tính cách bựa của gã, nhưng đúng là khi không còn Noel, Liam không thể làm nên trò trống gì mấy. Và tôi tin là tận trong đáy lòng của Liam, gã hiểu hơn ai hết tài năng viết nhạc cho Oasis là từ Noel, chứ không phải ai khác. 
Quay lại mối quan hệ giữa anh em nhà Gallagher, tôi vẫn nghĩ hai gã này luôn có tình cảm đặc biệt dành cho người anh em ruột thịt của mình. Nếu không thì Noel đã không bao giờ tham gia Oasis ngay từ thời kỳ đầu, hay dù đã năm lần bảy lượt rời nhóm sau những trận choảng nhau, rồi vẫn quay lại. Liam, mặc dù luôn là kẻ gây phiền toái đặc biệt là gây rối với chính ông anh, nhưng có khi những gì hắn làm chỉ là đơn thuần gây sự chú ý và có được sự quan tâm từ ông anh, kể cả bằng việc đái luôn vào dàn loa của Noel. Tôi nghĩ chuyện các thằng em thường ra mặt tỏ ra không phục tài năng của các thằng anh âu cũng là chuyện thường thấy.   
Còn điều này nữa, cách hành xử và mối quan hệ đầy căng thẳng mâu thuẫn giữa hai anh em nhà Gallagher có thể có phần đến từ một gia đình không hạnh phúc khi từ bé hai anh em luôn phải chứng kiến những hành động bạo hành vũ phu của lão bố hay say rượu với người mẹ đáng thương, điều mà chắc chắn ảnh hưởng nhiều đến suy nghĩ và nhận thức của hai anh em. Tôi tiếc cho Liam nhiều hơn, vì gã quên rằng, âm nhạc luôn là niềm đam mê giúp cho hai anh em thoát khỏi thực tại của một gia đình rạn nứt, và thậm chí như lời Liam chia sẻ, đã cứu vớt cuộc đời hắn. 

Phải chăng vì sự khác biệt cá tính ấy, Noel mới là người hát"Don't look back in anger" suốt bao năm chứ không phải Liam. Và ngay cả trong sự kiện từ thiện "One love" ở Manchester ngay sau vụ đánh bom năm 2017, ngạc nhiên là Chris Martin và nhóm Coldplay mới là người hát "Don't look back" trong khi Liam Gallagher cũng tham dự nhưng hát "Rock n Roll star" với "Live forever". Ngay sau đó, Liam lập tức đăng đàn nói "f*k Noel" vì không tham dự chương trình này. Chả khác gì chuyện lâu lâu Liam vẫn hay kích đểu Noel để tái hợp lại Oasis một thời huy hoàng "vì các fan", còn Noel thì vẫn từ chối vì "Liam chả quan tâm fan đâu, nếu có thì nó đã không bỏ sân khấu đi về giữa chừng đến 25 lần". Tôi vẫn tin một điều là anh em nhà Gallagher hẳn vẫn tiếc nuối thời gian họ còn gắn bó dù là theo cách như chó với mèo, và bằng chứng là Liam thỉnh thoảng đăng đàn nói nhớ ông anh và chán ghét phải biểu diễn không có anh bên canh. 
Nhưng có lẽ Liam cần giành thêm thời gian suy nghĩvề chính ca khúc mà anh gã chắp bút từ lâu lắm rồi, về một cái nhìn vị thatrong "Don’t Look Back In Anger", trong cách nói có đến hai lần đảo nghĩađó. Có khi, Liam không biết rằng Noel hiểu gã hơn chính bản thân gã vẫn tưởng. Đấy, đến giờ Noel vẫn thỉnh thoảng hỏi thăm thằng em qua bà mẹ đó thôi.

Còn Liam, vẫn yêu quý ông anh theo cách luôn giãy nảy lên xong lâu lâu lại xin lỗi, và còn nói là hắn đã tha thứcho ông anh và sẵn sáng cắt ngón chân kẻ nào dẫm lên chân ông anh mình, cũng như lâu lâu lên báo gợi ý việc tái hợp.
Và không có gì là không thể đúng không nào? Có thể là vài năm nữa khi Liam phát phì ra, không thể vòng tay sau đít nữa, và nhìn có vẻ đáng thương hơn.
Hẹn gặp lại!
Kink