Niềm tin là điều mà ta dám đặt cược suy nghĩ của mình vào những điều không nhìn thấy. Như mọi điều trên cuộc đời đều có 2 mặt, niềm tin là con dao hai lưỡi, nó có thể là ánh sáng dẫn lối nhưng nó cũng có thể dẫn đến lạc lối. Nhưng mất đi niềm tin thì như đi giữa hang không ánh sáng, dừng lại và tuyệt vọng. Niềm tin như một sinh mệnh, có sinh có diệt, có lúc là ánh sáng, có khi là vực thẩm. Hệt như đời người có chu kỳ thành-trụ-hoại-diệt.
Thành – Khi Niềm Tin Được Sinh Ra Nó có thể là niềm tin vào một người, một lý tưởng, hay chính bản thân mình. Nó mới mẻ, chưa bị thử thách nhiều, và thường mang một màu sắc tích cực, lý tưởng. Trụ – Khi Niềm Tin Được Củng Cố Thông Qua Trải Nghiệm Cá Nhân
Và cũng là giai đoạn mà niềm tin có thể bắt đầu gặp phải thử thách khi trải nghiệm trái ngược với những gì đã tin tưởng trước đó.
Hoại – Khi Niềm Tin Bắt Đầu Lung Lay
Những trải nghiệm, kết quả trái ngược với niềm tin ban đầu, bắt đầu nghi ngờ vào những điều đã từng tin tưởng tuyệt đối. Chán nản, mất phương phướng, hoài nghi mọi thứ và bản thân. Hoặc từ bỏ hoàn toàn, hoặc tái định hình lại niềm tin của mình theo một cách thực tế hơn, có thể chấp nhận hơn trong thời điểm hiện tại. Diệt – Và Sự Tái Sinh Của Niềm Tin Cái cũ lạc hậu bị hủy diệt, cái mới tái sinh từ tro tàn, từ bỏ điều không phù hợp thông qua kinh nghiệm.

Câu chuyện: Tro Tàn và Ánh Sáng

Tại một vùng đất xa xôi, có một tu viện cổ trên đỉnh núi, nơi những người hành hương tìm đến để tìm kiếm sự giác ngộ. Trong tu viện ấy, có một chàng trai trẻ tên Arin, người luôn tin tưởng tuyệt đối vào những gì mình học được từ thầy mình, một vị lão sư đã dành cả đời tu tập.
Arin tin rằng chân lý là bất biến. Những lời dạy của thầy anh là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh.
Một ngày nọ, chiến tranh nổ ra. Lửa cháy khắp nơi. Người dân hoảng loạn. Cả tu viện bị thiêu rụi trong biển lửa.
Lão sư gọi Arin đến và nói: "Hãy mang những kinh văn cổ đi, đừng để chúng bị hủy diệt."
Arin lao vào ngọn lửa, cứu từng cuộn giấy, từng bức tranh, từng mảnh ghép của những giáo lý anh từng tôn thờ. Nhưng khi anh bước ra khỏi đống tro tàn, thầy anh đã biến mất.
Người dân nói rằng chính lão sư đã châm lửa.
Arin không thể tin được. Làm sao thầy anh có thể hủy diệt tất cả? Những gì họ đã xây dựng suốt hàng trăm năm, thầy lại đốt đi chỉ trong một đêm?
Tuyệt vọng, anh đi tìm thầy. Sau nhiều tháng lang thang, anh tìm thấy thầy ngồi thiền dưới một gốc cây già.
Arin giận dữ gào lên: "Tại sao thầy làm vậy? Tại sao thầy thiêu rụi tất cả những gì chúng ta có?"
Lão sư chỉ cười nhè nhẹ. "Vậy ngươi đã học được gì?"
Arin nhìn xuống đôi bàn tay mình. Những kinh văn cổ mà anh cố bảo vệ đã bị mưa làm ướt, chữ mờ nhạt, không còn đọc được nữa.
Thầy nói: "Nếu những chân lý ấy có thể bị thiêu rụi, thì chúng không phải chân lý." "Có những điều chỉ khi bị thiêu rụi mới thấy được bản chất thực sự của chúng. Chỉ khi mất đi mọi thứ, ngươi mới biết mình có gì trong tay."
Liệu những chân lý mà ta tin tưởng khi bị thiêu rụi đi mất, ta sẽ còn lại gì?
Biết Hoại, Biết Diệt – Nhưng Có Nên Sợ?
Một ngôi nhà có thể bị phá bỏ, nhưng những ký ức về nó vẫn còn trong lòng người. Một con người có thể biến mất, nhưng những gì họ đã làm có thể trở thành di sản. Mọi thứ rồi sẽ hoại diệt, nhưng chính vì thế, từng khoảnh khắc lại càng đáng giá.
Không phải mọi niềm tin đều đáng giữ. Có những niềm tin cần phải "diệt" để ta có thể sống tốt hơn. Nhưng cũng không phải mọi niềm tin đều phải mất đi – có những điều đáng để ta tin tưởng cả đời.
Quan trọng không phải là niềm tin có mất đi hay không, mà là ta có đủ can đảm để xây dựng lại nó hay không.
See you tomorrow!