Những tấm hình không chỉ cảm nhận bằng thị giác
Điều gì khiến bạn có ấn tượng hay ghi nhớ một tấm hình? Một bức tranh phong cảnh đẹp mộng mơ khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường với...
Điều gì khiến bạn có ấn tượng hay ghi nhớ một tấm hình? Một bức tranh phong cảnh đẹp mộng mơ khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường với độ sắc nét và bố cục hoàn hảo, một bạn mẫu xinh xắn được trang điểm kỹ càng cùng với đủ các tư thế tạo dáng tuyệt đỉnh đã được chỉnh sửa kỹ lưỡng không tì vết... hay chỉ đơn giản là một khoảnh khắc đáng nhớ được ghi lại? Thực ra, các trường phái nhiếp ảnh rất nhiều, khó có thể liệt kê hết được, tuy nhiên nếu để chọn thì câu trả lời của mình vẫn luôn là tấm hình ghi lại một khoảnh khắc nào đó.
Dù tấm hình không thực sự rõ nét, cũng không qua chỉnh sửa nhưng là người Việt Nam, thậm chí không hẳn là ham mê bóng đá, khi xem lại khoảnh khắc này, hẳn nhiều người vẫn còn thấy phấn khích và tự hào. Vì đó là "cảm xúc chân thực". Đây cũng là trường phái mình theo đuổi khi bước chân vào con đường nhiếp ảnh, cũng là cảm hứng để bấm máy của mình.
Nhiếp ảnh cảm xúc chân thực không chỉ cho mình khả năng trân trọng thực tế (thứ dường như khá hiếm hoi trong thời buổi mạng xã hội phát triển này, nơi mà mọi người đều muốn mình luôn ảo, luôn deep không điểm chết..) mà còn khả năng nhạy cảm hơn với hình ảnh và sự liên tưởng nữa. Mỗi khi ngắm nhìn một tấm hình, thứ trong đầu mình hiện ra không đơn giản chỉ là hình ảnh phản chiếu qua võng mạc. Đó còn là bối cảnh khi tác giả của tấm hình bấm máy: cảm xúc của từng nhân vật, cảm xúc của tác giả, mùi không khí, không gian, cảnh vật lúc đó và còn rất nhiều thứ khác nữa...
Mọi người có xu hướng tìm kiếm những niềm vui xa xăm, những trải nghiệm mới lạ. Mình thì ngược lại, luôn trung thành tìm kiếm niềm vui từ những điều nhỏ nhắn và giản đơn trong cuộc sống và chẳng mảy may quan tâm đến những thứ xa xôi, trung thành với những điều cũ kĩ. Đã có nhiều người nói mình hơi lập dị, thậm chí còn bị chê là hơi bị nhạt, cổ hủ.... Nhưng không sao, mỗi người có một sở thích riêng và đó là sở thích của mình :)
Có thể với mọi người hình ảnh này chả có gì đặc biệt, chỉ đơn giản là một nồi nước gội đầu. Nhưng nếu ai đã từng ngửi qua cái thứ ở trong nồi này tỏa ra, thì sẽ biết được rằng hương của nó hơn tất cả những loại mùi nhân tạo trong dầu gội bất kể từ thương hiệu nào. Mùi bưởi, mùi xả kèm với bồ kết... tuyệt :)))
Là con trai, không quá quan trọng việc chải chuốt, mình chỉ có duy nhất một khái niệm với thứ làm sạch đầu tóc đó là dầu gội =)) Tuy nhiên thi thoảng mẹ nấu nhiều nước, chia ra cho anh em gội. Cảm giác đầu tiên là hơi bị phiền, "xời, chỉ là gội đầu thôi mà, sạch sẽ thơm tho, 5p là xong - nhanh gọn tiện, bày vẽ ra làm gì cho mệt". Nhưng đấy là trước khi ngửi cái mùi này, "ủa, sao thơm dữ vậy ta =)) ngửi thấy thoải mái và nhẹ nhóm ghê lắm" hóa ra cái vụ "bày ra" cũng có nguyên do của nó và không phải ai cũng đủ chu đáo để bỏ công sức, thời gian "bày ra" và tận hưởng cái sự "bày ra" này :3
Giữa trưa hè chói chang kiếm dc chỗ như này mà nhâm nhi ly nước thì còn gì hơn. Mình thích sự mát mẻ dưới bóng cây hơn là luồng gió thổi ra từ cái điều hòa. Nhìn chỗ này cũng có một chút vintage nữa, có điều hơi kín và bí gió thì phải. Một ly nước mát đi kèm với gió quạt phe phẩy sẽ tuyệt hơn :))
Công nhận là trời xanh thật, rộng bao la nữa =)) Xanh thế này thì đi kèm với nắng, có lẽ là một ngày nắng to đây. Những gì mình có thể nhận ra được trong tấm hình này là xa xăm, bao la, chói chang, nhỏ bé và kiên cường. Changgg đăng tấm hình này khi kể về những người phụ nữ ở làng nghề tơ lụa, có vẻ như Changgg rất giỏi trong việc dùng hình ảnh để minh họa cho một điều gì đó, đôi khi có thể miêu tả lại, đôi khi chỉ là cảm giác.
Bài viết đầu tiên mà chỉ toàn đăng hình của người khác, mình lại còn là nhiếp ảnh gia thì có vẻ không phải đạo cho lắm :)) Dưới đây là những bức hình và cả những câu chuyện ngắn đi theo nó, mình khá thỏa mãn sau khi bấm máy, hi vọng mọi người đọc bài cũng cảm nhận được "sự cảm xúc và chân thực" bên trong đó ^^
Mình vốn thích trẻ con, chúng luôn hồn nhiên, trong sáng và nhiều cảm xúc. Vì vậy xin được mở màn bằng những tấm hình về con trẻ ^^
Mình gặp cô bé trên phố đi bộ hồ Gươm. Có vẻ như cô bé đang tập cat walk để biểu diễn ở đâu đó, bước những bước dài và lanh lẹ, mình đã phải gần như là chạy theo cô bé để chụp được tấm hình này. Khuôn mặt có thần sắc, đôi mắt sáng, nụ cười tự tin và mái tóc bay trong gió khiến mình rất ấn tượng. Nếu có thể gặp lại, mình xin được in to và gửi tặng cô bé và gia đình tấm hình này.
Đây là một cậu nhóc đang tập trượt pa-tin, lúc đó vào khoảng 10-11h trưa, trời nắng và bắt đầu gắt. Chuyện không có gì đáng nói nếu như cậu bé cứ trượt được tầm chục mét thì lại ngã. Bịch... Bịch... Bịch... nó ngã liên tục, một số cú có vẻ như khá đau, tiếng BỊCH cũng to hơn. Nhưng không vì thế mà nó ngừng lại, mỗi lần ngã, nó lại tự đứng dậy, không chút nản lòng, có vẻ như càng ngã đau, nó càng không sợ ngã, quyết tâm học cho bằng được. Sự kiên nhẫn và cố gắng nó cậu bé khiến mình mủi lòng. Mình đi ra và vỗ vai cậu nhóc:
- Này nhóc, có muốn chú dạy trượt pa-tin cho không?
Nó lậm lì thở không ra hơi *gật gật*, ánh mắt có chú hi vọng.
- Trước tiên nhóc phải nghỉ tý đã, mệt thì phải nghỉ chớ :))
Mình đỡ nó ra gốc cây ngồi nghỉ, nó lật đật đi theo nhưng nhất quyết không chịu tháo cái giày pa-tin ra :)))
- Bố mẹ nhóc đâu? Sao tập trượt ở đây mà không có người lớn đi cùng? Không sợ nta bắt cóc đi à :))
- Nhà cháu... phù... ở gần đây... phù... Cháu hay ra đây chơi với bạn... phù... Chúng nó biết... phù... trượt pa-tin cả rồi mà cháu tập mãi... phù... không được.
- Cái này ngày xưa chú cũng tập rồi, không có ai dạy giống như nhóc bây giờ, khó phết đấy nhưng biết cách thì đơn giản thôi.
- Thế ạ?
- Phải giao ước, chú mà dạy là nhóc không được bỏ cuộc giữa chừng đâu đấy.
- Vâng ạ
- Ngoắc tay nhé :)))
- Vâng!
Đầu tiên phải học cách đứng vững đã... Mình giữ tay nó, dạy từng tý một. Mỗi lần nó trượt gần ngã, mình phải kéo sao cho cái mông nó khỏi BỊCH xuống đất. Thằng nhóc nặng ra cân phết =)), quần với nó tầm gần tiếng mình cũng mệt phờ nhưng thành quả thì khỏi chê luôn. Nó trượt vun vút xung quanh mình, vẻ mặt sung sướng, mãn nguyện và cảm ơn một cách lễ phép.
Cảm giác được cho đi, nhìn thấy người khác hạnh phúc không ngờ lại thoải mái và sung sướng đến vậy. Hai chú cháu cười vs nhau ha hả.
Cảm ơn bạn Trang trong nhóm đã tình cờ chộp cho anh tấm hình này ^^
Một tấm khác chụp cháu mình đang vui vẻ nghịch ngợm giữa vòng tay của người thân. Mà k phải cháu, cái đuôi bám dính thì đúng hơn 🙂
Kế tiếp là một số tấm hình phong cảnh.
Tấm này được chụp bằng điện thoại lúc nửa đêm. Ảnh hơi mờ và rung do mình vừa đạp xe vừa chụp. Con đường đông đúc dưới nắng buổi sáng và ban chiều chỉ còn mỗi mình mình. Ban ngày nó chật hẹp, 2-3 làn ô tô chen nhau là vậy mà buổi tối rộng quá chừng; ban ngày nắng nóng là thế mà đến tối trời se se lạnh, gió thổi vào mặt, luồn qua áo, thổi bay những giọt mồ hôi chưa kịp thấm. Toàn bộ không gian rộng đó như dành riêng cho mình. Nhẹ nhàng tăng tốc 30, 40kmh... cảm giác như mình có thể đạp thêm vài chục km nữa trên cái quãng đường này vậy.
Cái thứ gió mát khi đạp xe đặc biệt, không quá mạnh để bạc mặt như xe máy, cũng không quá yếu để người ướt đầm mồ hôi như chạy bộ. Nó vừa đủ, đủ để khô mồ hôi, đủ để dịu mát và đủ theo từng nhịp thở. Mình nhớ cái không khí lúc đó, giống với không khí vào những buổi sáng sớm, mát mẻ và trong lành ^^
Một bức hình khác được chụp vội trên Tam Đảo trên đường về vào lúc hoàng hôn. Mình thích Tam Đảo của ngày xưa hơn, vắng vẻ, hoang sơ, xanh ngát và trong lành... giờ thì hơi nhiều bê tông rồi.
Một bụi hoa dại bằng cách nào đó đã trồi lên giữa những khe gạch hẹp trên vỉa hè, đẹp mộng mơ dưới ánh hoàng hôn. Sức sống thật mãnh liệt!
Bài viết đến đây là dài rồi, còn nhiều lắm những hình ảnh nhưng có lẽ nên chia sẻ dần trong những bài sau. Cảm ơn bạn Changgg @Trangbubu đã cho mình thêm động lực để thực hiện bài viết này ^^
Chuyện trò - Tâm sự
/chuyen-tro-tam-su
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất