Những ngày khó ngủ
Không biết có ai như tôi không nhỉ? Những chuỗi ngày dài xoay quanh việc đi học đi làm,cùng với cái khó ngủ.. thật sự đúng là đêm đến...
Không biết có ai như tôi không nhỉ? Những chuỗi ngày dài xoay quanh việc đi học đi làm,cùng với cái khó ngủ.. thật sự đúng là đêm đến thì kéo theo biết bao suy nghĩ viễn vông về tương lai. Tôi là sinh viên năm nhất với biết bao ước mơ,hoài bão cả những áp lực. Tôi biết ai rồi cũng đã,đang, và sẽ trải qua những năm tháng thế này. Nó vừa chênh vênh, vừa háo hức.. Cũng chẳng biết từ bao giờ tôi trở nên khép kín thế này,ít khi tâm sự với ai,ban ngày thì cười nói nhưng về đến nhà lại trở thành một người hoàn toàn khác, có lẽ vì tôi cảm thấy ai cũng có nỗi niềm của họ,mình chỉ nên mang niềm vui đến cho họ mà thôi. Những lúc thế này tôi lại hay nghĩ đến chuyện trong quá khứ,những mối quan hệ mà hiện tại chẳng còn, những niềm vui nỗi buồn, và rất tất nhiều nữa. Tôi thường khóc một mình rồi lại tự an ủi bản thân mình, tôi sẽ cảm thấy mọi thứ không còn đáng sợ nữa, tôi tin tưởng ở mình nhiều hơn về tất cả mọi thứ.
Các bạn cũng vậy nhé!

Truyền cảm hứng
/truyen-cam-hung
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

Ái Quốc Tâm
Chào em, anh nghĩ anh không có lời khuyên nào cho em vào lúc này, bởi nhận thấy ở những dòng "chênh vênh" của em vẫn có một sự trưởng thành, và dường như em tự biết vấn đề của mình nằm ở đâu, dường như em đã có sẵn một lộ trình nào đó cho bản thân, chẳng qua vẫn buồn vu vơ thôi.
Cảm giác em là người khá hoài cổ, hay nghĩ về những chuyện cũ, ngày xưa... Hồi bằng tuổi em thì anh cũng luôn vậy, nó là một cảm giác rất lạ, đôi khi buồn, đôi khi tiếc nuối, nhưng cũng có lúc thật ngọt ngào.
Khi nào khóc, có lẽ em thử ngắm mình trong gương xem sao? Đôi má cùng giọt nước mắt của em có một vẻ đẹp riêng, nhưng cũng rất "xấu xí" đấy. Sau đó, vẫn nhìn mình trong gương, em thử lau nước mắt, rồi lại cười... và nếu có thể, cho anh biết em cảm thấy thế nào nhé?
- Báo cáo

Khánh Thư
Em cảm ơn anh nhiều ạhh
- Báo cáo

LanhLeo
[Đã xóa]

NhatLich
Mình không còn là sinh viên. Nhưng đọc bài thì nhớ đến lúc mới nhập học. Lúc ấy, cảm giác của mình là lạc lõng. Chênh vênh thì nó thế nào? Là một cảm giác buồn miên man vào khoảng khắc hoàng hôn sắp tắt, khi con phố lên đèn, hay là cảm giác cô đơn không nơi chia sẻ những áp lực. Mình còn nhớ ngày đầu ba đưa mình ra HN nhập học, lúc ba lên xe về mình chỉ nhìn thấy tấm lưng quen thuộc vụt mất sau cánh cửa xe đóng. Lúc ấy, mình tự hỏi bản thân là "giờ làm gì đc nhỉ?".
- Báo cáo

Khánh Thư
Cố lên nha!
- Báo cáo
Minion
Bạn cũng giống mình lắm. Mình cũng là sinh viên năm nhất đại học ở trong SG. Tính ra mới nhập học đc 3 tháng mà mình cũng chán nản giống như bạn. Có những đêm hầu như ko ngủ được. R hay nghĩ ngợi linh tinh/ nghĩ về tương lai này nọ. Thật sự rất bế tắc/ ngột ngạt. Mỗi ngày trôi qua càng dồn nén/ áp lực bản thân mình hơn
- Báo cáo

Khánh Thư
Bạn hãy thử dành một ngày nghỉ ngơi đi đâu đó ra ngoài cho khuây khoả,để lắng nghe chính bản thân bạn. Chỉ cần vậy thôi dù không lớn lao nhưng có thể phần nào đó giúp bạn bớt căng thẳng,có thể bạn sẽ thoải mái hơn 1 chút để tiếp tục chiến đấu với cuộc đua trong chính cuộc đời bạn,hãy nghĩ thoáng hơn.. Cố lên nha!
- Báo cáo