Những ngày chiến đấu với Trầm Cảm | P3: Ai đang giam giữ tâm hồn tôi?
Thực ra gần đây, tôi sợ nhất là phải trả lời câu hỏi tôi bị gì, đang làm sao, cảm thấy như thế nào

Thực ra gần đây, tôi sợ nhất là phải trả lời câu hỏi tôi bị gì, đang làm sao, cảm thấy như thế nào. Bản thân tôi không thể diễn tả hay gọi tên những chuỗi cảm xúc và suy nghĩ kỳ lạ của mình. Và khi tôi bảo rằng chắc là mình bị trầm cảm, thì họ hoặc là hỏi thêm rất nhiều, hoặc là không biết phải hỏi gì tiếp theo. Theo kiểu thứ hai thì tôi dễ chịu hơn, dù không thể tìm được sự ủi an mà tôi hi vọng. Có lẽ, ai cũng vậy thôi, mệt mỏi khi phải giải thích hết lần này đến lần khác nỗi đau của mình.
Trầm cảm như một loại tổn thương đặc biệt. Những vết thương thông thường sẽ luôn vận hành theo hướng chữa lành theo thời gian, không khác lắm những tổn thương hữu hình trên cơ thể, miễn là không có sự tác động, chúng sẽ từ từ khép miệng và lành da. Thế nhưng sự đáng sợ của trầm cảm nằm ở chỗ, nó là vết thương không hoạt động theo cơ chế đó. Chúng không khép miệng, chúng không nỗ lực để lành da. Và dù không hề có bất kỳ tác động nào từ bên ngoài, tình trạng của chúng cũng có thể nặng nề hơn, từ bên trong. Thật điên rồ và khó hiểu đúng không?
Tôi từ một kẻ bất hạnh, đã tự vẽ nên thế giới đẹp đẽ, biết ơn những gì mình có, không chỉ mạnh mẽ dùng tay chống đỡ bản thân tự đứng dậy, tôi còn mang năng lượng tích cực đến cuộc đời, thậm chí còn tưởng chừng tôi có thể biến thành một nhà diễn thuyết về hành trình này. Tôi đã làm được điều này hơn 20 năm. Vậy mà bằng một cách phi logic nào đó, khi đến bây giờ, bỗng nhiên một ngày không xấu trời, trầm cảm tước hết mọi tài sản vô hình tôi tốn công xây dựng ngần ấy năm cho chính mình.
Tôi không phải đứa trẻ 8 tuổi mang trong mình nỗi đau về gia đình đổ vỡ. Tôi cũng không phải con bé 18 tuổi bước ra đời với vô vàn vết tích tổn thương chồng chéo trên lưng. Tôi là một người phụ nữ 28 tuổi bản lĩnh, vững vàng, đủ năng lực và sắc sảo để ngẩng cao đầu trên cuộc đời này. Tại sao một chuyến hành trình dài và thành công như vậy rồi, đến hôm nay bỗng nhiên tôi không còn thấy thế giới này tươi sáng như tôi đã từng?
Rõ ràng tôi biết cuộc đời vẫn đẹp lắm, biết rằng thế giới này vẫn còn nhiều màu sắc lắm. Nhưng tôi lại không nhìn thấy được, tôi không cảm nhận được.
Nó giống như bạn biết món ăn đó rất ngon, ai cũng nói với bạn là nó thật sự rất tuyệt vời và bạn cũng tin điều đó, nhưng trong khoang miệng của bạn, bạn không cảm nhận được bất kỳ mùi vị gì. Đó là tình trạng khốn nạn nhất mà tôi có thể hình dung được. Những điều vốn tự thân hoàn mỹ, chúng ta lại chẳng có năng lực để cảm nhận được nó.
Trầm cảm nó không giết bạn, nó làm bạn chán ghét cuộc đời mình.
Họ chỉ cho tôi thấy à đây tình yêu thương của mọi người, à đây niềm hạnh phúc còn hiện hữu, à thứ này là sự yêu thích và chỗ này là những đam mê.
Tôi, biết, nhưng không cảm nhận được bất kỳ điều gì bên trong mình!
Tâm hồn tôi như mắc kẹt trong một nhà tù kiên cố, không ai tìm thấy, không có gì có thể tác động vào. Tôi tự an ủi mình, tự khích lệ mình, hi vọng một ngày có thể tự giúp mình thoát khỏi nơi này. Tôi tin dù ý niệm về sự sống của tôi chỉ còn là một nhành cỏ yếu ớt, tôi cũng sẽ dùng hết sức mình giữ lấy nó, vì nó mà cố gắng đến cùng.
Cuộc chiến trường kỳ này, hi vọng tôi không mệt mỏi, hi vọng dù có mệt mỏi tôi cũng sẽ vì tôi mà đi tiếp.
Có thể nào, kể tôi nghe về hạnh phúc, về những gam màu rực rỡ ngoài kia được không? Tôi nhất định vẫn sẽ lắng nghe, dù là bên trong ngục tù.

Chuyện trò - Tâm sự
/chuyen-tro-tam-su
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

anne anne
Bài viết của chị hay ạ. Em rất thích đọc bài viết của chị. Không biết động viên chị thế nào nhưng chị sẽ thấy rằng ở đây vẫn có 1 người đồng hành, tin tưởng mình.
- Báo cáo

LelouchHoang
Em cũng từng bị trầm cảm 3 năm ạ. Đến bây h cũng chỉ hồi phục được 60%. Mọi thứ thậm chí manh nha bắt đầu từ trước đó mà em không biết ạ. Cô độc, ngột ngạt giữa đám đông, vô định và chán nản. Em hay tự hỏi bản thân là ai, mục đích em tồn tại là gì, làm sao để sửa chữa sai lầm trong quá khứ. Những lời động viên của người khác dành cho em vô nghĩa và giả tạo. Họ nghĩ em thích làm quá lên, họ nghĩ em yếu đuối, họ nhìn em bằng ánh mắt thương hại rẻ tiền. Em nhận ra mình chả thể trông mong vào ai được nữa, em tự đứng dậy và cuối cùng thoát ra khỏi nơi tối tăm nhất của tâm hồn mình.
- Báo cáo
Tôi đi tìm tôi
@LelouchHoang Họ động viên những câu gì với bạn thế? Có phải như đừng buồn vui lên, không có gì phải lo lắng cả cứ vui lên...?
- Báo cáo

LelouchHoang
Cũng có người động viên thật lòng nhưng đa phần là nghi hoặc hoặc giễu cợt. Bởi thực tế đúng là đối với người khác mình luôn cởi mở và vui vẻ, nên đến khi mình tâm sự thật lòng thì họ không cho rằng mình nghiêm túc. Người thân thì hay bảo mình chỉ giỏi tưởng tượng và khuyên mình nên ra dáng đàn ông hơn.
- Báo cáo
Tôi đi tìm tôi
@LelouchHoang Cảm ơn bạn. Người khác không biết và không hiểu cũng dễ hiểu thôi, bởi từ xưa tới giờ họ được dạy dỗ hai chữ đàn ông là phải mạnh mẽ này nọ rồi, với lại trầm cảm với nhiều người là thứ gì đó xa lạ vớ vẩn. Thôi thì cũng thông cảm bỏ qua vậy tự mình giúp mình. Không rõ quá trình bạn vực dậy ra sao bạn có thể chia sẻ thêm phương pháp bạn đã áp dụng không?
- Báo cáo

LelouchHoang
Thực ra thì mỗi người mỗi cảnh. Nhưng điểm chung nếu bạn bị kim đâm, bạn cần tìm cái kim và rút nó ra chứ không phải tiếp tục với nó để nó hành hạ bạn. Với mình thì kỷ luật là cách tốt nhất. Mình chẳng quan tâm người ta nghĩ gì về mình, từ bỏ mạng xã hội, tránh xa thời gian rảnh rỗi, mình sợ bản thân khi rảnh sẽ lại suy nghĩ, nghĩ gì làm nấy không trì hoãn. Do mình đang học đại học (dù mình bị chậm mất 1 năm do trầm cảm) nên mình vùi bản thân vào sách vở và đống project. Mình đặt mục tiêu cho bản thân là "be a pro" trong ngành mình đang học vì vậy về cơ bản mình luôn luôn bận, và nó đang hiệu quả. Mình thấy mình đang làm việc có ý nghĩa cho chính bản thân, cho tương lai của mình. Mình không thấy bản thân mình không trở nên tiêu cực nữa, cũng có những lúc tâm trạng mình tệ, mình lại giở sách ra và học bài.
- Báo cáo
Rosaceae
yep, kể cả với người mình tin tưởng nhất thì họ cũng cho mình câu trả lời là "sao cứ phải làm quá chuyện lên"; "sao phải nhạy cảm thế?" Dần dần cũng lười sẻ chia với người khác. Và mang tiếng là người mình có thể tin tưởng nhất thì cũng chả còn nói chuyện với nhau
- Báo cáo
Tôi đi tìm tôi
@Rosaceae Họ không biết không hiểu và không có khả năng thấu cảm thì khó lắm bạn ạ. Hầu như họ nghĩ đơn giản và sẽ cho rằng người trầm cảm là yếu đuối hay sướng quá hóa rồ...Khi sự nhận thức còn thấp thì thật khó lòng có sự cảm thông và thấu cảm với người khác.
- Báo cáo
Tôi đi tìm tôi
Hầu như ai bị trầm cảm cũng thường bị mắc phải là nghiện kể nỗi khổ niềm đau nguyên do là không có ai hiểu họ. Họ cần sự cảm thông từ người khác và hiểu cho họ nhưng hầu hết chả mấy người. Người hiểu nghe nhiều cũng sinh ra chán và từ bỏ sự quan tâm với người bệnh và gần như người trầm cảm đơn độc trong cuộc chiến với căn bệnh này.
- Báo cáo
Tôi đi tìm tôi
Bạn phải có khả năng nhận thức là hầu hết những suy nghĩ do trầm cảm đem tới là ảo, không đúng sự thật. Tiếp theo là phải cách chấp nhận mọi suy nghĩ đang hiện diện trong đầu của bạn thì mới có cơ may thoát trầm cảm được. Thuốc thang hay tâm lý trị liệu cũng chỉ là một phần để trị bệnh. Mà 2 món này thì đắt đỏ.
- Báo cáo