Chào em!
Mùa đông này, quả nhiên là lạnh lẽo thật em nhỉ! Những cơn gió cuối mùa đến muộn, nó thổi sắc lẹm như lưỡi dao cứa đi cứa lại vào da thịt của anh. Mỗi buổi sáng sớm đi làm, anh phải chịu đựng những cơn đau đỏ tía tái trên da thịt. Chúng tạt vù vù vào quần áo, xuyên qua lớp áo mỏng manh của anh, khiến răng anh cắn đến tím môi. Chúng còn dập tắt ngọn lửa trong tim anh, khi nó còn đang nỗ lực từng ngày với nhiều hoài bão.
Anh lo lắm! Lo rằng, động lực của anh sẽ không còn. Mỗi ngày đi làm với khoảng cách xa xôi khiến anh trễ nải và tâm hồn cạn kiệt. Phần vì anh xa em lâu ngày, cũng quên mất cách để giữ ấm cho mình và không còn được em quạt lên ngọn lửa âm ỉ trong chí khí này.
Anh vẫn quan tâm em nhiều như trước, chỉ là giờ thì nó dư thừa khi em có chỗ dựa khác không phải anh. Anh thường lo lắng khi đối diện với nỗi sợ là những điều khi anh quá coi trọng thì lại không nhận được điều gì xứng đáng. Biết rõ là sợ đau đớn, nhưng anh thường cam chịu, cho dù những lời đàm tếu của người khác về anh thường tỏ ra coi thường. Trong lòng anh vẫn có tình cảm đặc biệt với em, chắc em cũng biết rõ nhưng phủ nhận hoàn toàn về điều đó.
Hôm trước, anh mới được xem em qua ảnh mà bạn chúng của chúng ta. Đã lâu rồi, thấy khuôn mặt của em vẫn như xưa, tích cách và kiểu chụp ảnh vẫn còn e dè và giống na ná anh, thì anh liền cười vui vẻ. Hóa ra, chúng ta bị ảnh hưởng nhiều bởi nhau quá đến nỗi một vài năm chưa thay đổi được điều đó ở tính cách của em và anh.
Nhìn em khỏe mạnh, anh vui lắm. Da em vẫn trắng tinh với đôi mắt ấy, anh nhìn vẫn mê :D. Anh vẫn thường ghen tỵ với làn da của em, sao mà nó trắng và bóng mịn. Giờ thì anh chỉ ngưỡng mộ thôi, vì mọi thứ với anh ở cách xa quá.
Dạo này, anh cũng đang suy nghĩ về chuyện khép mình lại một chút trong các mối quan hệ. Vì anh đang quá tốn thời gian vào việc không quá quan trọng. Anh nên tập trung nhiều hơn vào mình và hiểu thêm về những cảm xúc phức tạp bên trong hơn nữa. Anh muốn hiểu và sử dụng nó một cách rõ ràng và thuần thục.
Vì thế, nếu một ngày anh có biến mất một thời gian dài? Khi đó, em vẫn phải vào trang blog này, đọc lại những bài viết anh dành tặng em, với những tình cảm đặc biệt đó, mong rằng em thấy được và lắng nghe bằng trái tim của mình. Hoặc đâu đó, bẵng đi một thời gian dài, khi em có hạnh phúc đủ đầy và quên mất anh trong cuộc đời của em, rồi em tình cờ đọc được toàn bộ bài anh viết. Anh cam đoan, em sẽ bất giác mỉm cười vì sự trìu mến và ngu ngốc của anh.
Nó là của riêng anh. Nó là cảm xúc, niềm nhung nhớ và tình yêu bị chết trong quá khứ đầy đau thương mà anh chưa tìm được cách giải thoát cho chính mình.
Trời hôm nay lạnh giá, em phải quan tâm hơn về sức khỏe, giữ gìn tâm trạng ổn định. Xếp sắp mọi thứ, đừng quên thứ gì quan trọng và mua quà cho gia đình để về quê ăn tết đong đầy nhé!
Ngoài trời, lá cây bắt đầu rơi chậm chạp, câu chuyện cũng dần chuyển tới hồi kết, còn tình yêu trong anh, là vì thất vọng chất chứa quá nhiều rồi dần dần tàn lụi./.
Thân thương em.
Những ngày cuối đông, Hà Nội ngày 22 tháng 01 năm 2024.