Đây là một chuỗi bài viết kể về những chuyện thật vui, hoặc thật buồn, hoặc dở khóc, dở cười trong những đêm trực của tôi.

Vẫn như mọi ngày, đêm nay tôi lại lên đồ, cùng ông anh khoá trên vào khoa để trực đêm. Mọi việc vẫn diễn ra bình thường cho đến 0h.
Một bệnh nhân nam khoảng hơn 30t, đi vào hết sức tự nhiên và ngồi lên giường. Tôi đến hỏi tên, đo huyết áp, hỏi lí do nhận viện của anh.
" Anh bị sao mà vào đây giờ này? "
" Tôi bị trật khớp dương vật "
Với tất cả kiến thức, hiểu biết mà tôi có thì khi nghe xong anh khai bệnh thì nhận ra mình chẳng biết gì nữa. Tôi đi vội vào trong, gọi anh bác sĩ, nói cho anh nghe.
Anh BS đi ra, mấy anh/chị DD cũng ra, mấy anh/ chị khoá trên cũng ra (Vì tối qua mọi người trực hơi nhiều). Chúng tôi kéo rèm lại. BS bảo anh kia cởi quần xuống. Đương nhiên tôi sẽ không mô tả chi tiết tình trạng của bệnh nhân như nào, nên chúng ta sẽ cho qua phần đó.
Anh BS bước vào, và gọi lên yêu cầu BS ngoại-tiết niệu xuống. Chúng tôi bắt đầu bàn với nhau về ca bệnh đó. Anh điều dưỡng bảo:
" Muốn làm gì thì cũng phải từ từ thôi, vội một phút là mất cả đời " =)))
Mấy chị thì không nói gì, mặt vẫn hơi đỏ một tí.
15 phút sau, BS ngoại-tiết niệu xuống. Anh vào, kéo rèm nhưng không cho bọn tôi vào xem anh khám. Tầm 5 phút sau, anh bước ra. Anh gọi người nhà bệnh nhân lại nói chuyện. Người nhà bệnh nhân là một người phụ nữ theo mấy anh nhận xét thì " Không đủ trẻ để làm vợ, và không đủ già để làm mẹ ". Anh BS tư vấn cho chị về điều gì đấy, phần này chúng tôi cũng không được nghe.
Lát sau, anh gọi tôi lại để điều phiếu chấp nhận phẫu thuật cho chị thì có nghe chị nói qua điện thoại với ai đó là " Bây giờ nếu không mổ thì máu sẽ ứ, còn nếu mổ thì phải cử đến hết đời ". Tôi nghe xong cũng hơi rén rén =)))
Ca bệnh được chuyển lên khoa trên, và đến đây cũng hết chuyện.