Tôi rất sợ và không dám nhìn thẳng bất cứ tấm gương nào? Vì sao ư? Vì tôi sẽ nhìn thấy tôi trong đó. Một đứa con gái quá mập, chân quá bự, bắp chân to như đàn ông, da đen, tóc tai bu xù, ăn mặc chả đâu ra đâu.
Đó là tôi và đứa trẻ tổn thương trong tôi.
‘Sao m cười như ngựa hí vậy?’
‘Mặc quần dài vô đi con, chân m to vậy mà thích mặc quần lửng ha.’
‘Ngu như bò, có vậy mà cũng không làm được.’
‘Đứa như m đi đâu ai nuôi m được thì cứ đi, chứ t thấy là t không nuôi m nổi rồi, hỗn hào, mất dạy.’
‘Ba lạy con, m lấy tiền đóng tiền học dùm t với.’
‘Con gái lấy chồng là thôi, nhà này để cho em m.’
‘Ba m bỏ t cũng vì m, m ngu si, m thấy nó đi với con khác mà không nói t.’
‘Đứa con gái như m, hưởng phước cha, cha m v thì sau m cũng làm đĩ…’
……………………
…………………
………….
……….
…….
…..
.
Ảnh bởi
Zohre Nemati
trên
Unsplash
Đó là những thứ tôi thường nghe từ ba mẹ mình, vâng tôi vẫn nghe nó mỗi ngày trong gần 30 năm nay. Và cả những chén cơm chan nước mắt.
Tôi, có lẽ trong mắt mọi người và bản thân tôi cũng biết, tôi không tệ đến như vậy.
Vì sự bất hoà trong gia đình, tôi đã tự đi kiếm tiền để ăn để sống từ năm 13 tuổi, may mắm hơn nhiều đứa trẻ khác, tôi có một căn nhà để về.
Vì không có tiền đi học thêm, tôi đã thức rất khuya, viết đi viết lại nhiều bài văn, không một cuốn văn mẫu, vì ba tôi cho rằng: đó là sự ăn cắp.
Vì không thể đi học tiếng anh, tôi phát âm rất tệ, và không thể nghe. Cô giáo và bạn bè tôi cười tôi, nói học v mà cũng học lớp tăng cường tiếng anh.
Điểm tốt nghiệp tiếng anh tăng cường cấp hai của tôi trong top 10 của khối.
Tôi thi đậu cấp ba vào trường chuyên tỉ lệ chọi rất cao.
Đậu đại học.
Đi làm lương cao hơn mặt bằng chung.
Luôn cố gắng và nỗ lực.
Nhưng không bao giờ là đủ, chưa bao giờ là đủ.
‘M đi làm cả tháng không bằng t đi một ngày.’
‘M định làm thuê đến khi nào?’
‘Bằng tuổi m người ta dư cả tỷ.’
‘Lượm bạc cắt mà còn hậu đậu, suốt ngày quên này quên kia.’
‘Đi làm đâu sao ko thấy dư gì?’
Trái tim tôi rất đau, nước mắt tôi không thể ngừng rơi, tôi rất buồn?
Hàng ngàn câu hỏi đặt ra:
Mẹ có thể yêu thương con chỉ vì con là con được không?
Con vốn từ nhỏ đã không được sống trong một môi trường gọi là hạnh phúc gì, vì lúc nào cũng được mang ra nằm giữa những cuộc cãi vã của mẹ và ba. Làm con gái của mẹ, phải rất hiểu chuyện, phải học giỏi, phải làm nhiều tiền, phải hoạt bát, phải biết nấu cơm, phải biết này biết nọ , phải xinh đẹp…
Con có thể ích kỉ, có thể xấu xa, có thể là đứa con gái bất hiếu, nhưng mà con vẫn muốn hỏi mẹ, mẹ có thể cho con làm một đứa thất bại được không?
Năm con học lớp 12, thi tốt nghiệp không tốt, mẹ phải đi bịa điểm của con, con biết bởi vì mẹ muốn người khác hiểu là con giỏi, nhưng mà lúc đó con cảm thấy chả khác gì mình là đứa thất bại vậy, nếu con học ko giỏi, con có thể tiếp tục làm con của mẹ không?
Năm con ra trường, mẹ không bao giờ nói mức lương của con cho bất cứ ai, liệu con có thể không làm ra tiền vẫn là một đứa con gái của mẹ không?
Chân con không đẹp, nên mẹ muốn con mặc quần dài, mẹ hay la con, là sao chân ko đẹp vẫn thích mặc quần ngắn, liệu con có thể vẫn làm con gái của mẹ dù con không hề đẹp đẽ không?
Liệu con có thể vẫn làm con của mẹ mặc dù con không hiểu chuyện, ham chơi, hay làm mất tiền, không biết nấu ăn, và vô dụng không?
Mỗi lần con hỏi mẹ, tại sao mẹ lại đối xử với con như vậy và đối xử với em con khác, mẹ đều nói vì con là con gái, vì con là con gái nên con phải hiểu chuyện hơn, phải biết điều, phải chịu đựng, phải học giỏi, phải luôn tốt thật tốt, phải luôn lễ phép, vậy con có thể xin không làm con gái nữa không?
Dù em con có không học giỏi, có hay chơi game, không hay nói chuyện với mẹ, không biết nấu cơm, không biết làm bất cứ điều gì nhưng mà mẹ vẫn yêu thương nó, sao mẹ không thể yêu thương con như vậy?
Con biết mẹ rất cố gắng, con hiểu mẹ cũng cố gắng yêu thương con, nhưng mà mẹ có thể để tình yêu thương ấy nhẹ nhàng một chút, hãy để nó là một sự quan tâm là một sự thấu hiểu hơn là một gánh nặng về cảm xúc được không?
Làm con gái của mẹ, con có thể bị chửi vì những điều vốn dĩ không phải là lỗi của con, có thể bị chửi rất nặng những lời mà không phải ai nghe cũng được, mẹ có nghĩ là một đứa vốn dĩ hay khóc như con thì đôi lúc như vậy thật tàn nhẫn không? Dù sao con cũng là con gái, mẹ có thể nhẹ nhàng hơn với con một chút được không? Dù sao con cũng là con gái, mẹ có thể yêu cầu ở con ít hơn một chút được không?
Con biết là đôi lúc con với mẹ không hợp tính nên hay như vậy, và con hay nói những điều khiến mẹ bực mình nhưng mà con ko hề cố ý, có thể con ăn nói không suy nghĩ nhưng mà thật tâm con không hề cố ý, mẹ có thể ngừng trách cứ con được không?
Mẹ có thể ngừng nói xấu con có được không? Không phải con không biết, mẹ có thể thôi nói với dì con: con là 1 đứa lười biếng có được không? Mẹ cũng có thể thôi nói là con suốt ngày ganh tị với em con, cũng có thể ngừng nói là con suốt ngày ganh tị với mẹ. Con cũng là con gái của mẹ mà, mẹ có thể yêu thương con hơn một chút được không? có thể thôi tính toán với con được không? có thể đừng nói những câu khiến con thật sự muốn khóc được không?
Mẹ có thể là mẹ của con được không? Con biết mẹ rất vất vả, mẹ phải làm việc lo cho con lo cho em, mẹ phải xây nhà, làm rất rất rất nhiều, con biết là con là một đứa con không tốt, nhưng mẹ có thể tách biệt chuyện mẹ làm và cố gắng với chuyện yêu thương ra làm hai được không? Mẹ đi làm cũng vì niềm vui của mẹ nữa mà, nếu không mẹ có thể đừng làm một người phụ nữ thành công nữa mà chỉ là mẹ của con thôi có được không?
Mẹ sẽ hỏi con, không làm thì lấy gì mày ăn, lấy gì mày đi học. Con biết hết, con biết rõ mẹ sẽ hỏi con câu gì, nhưng mà con có thể không cần ăn, không cần đi học, nhưng mà con cần hạnh phúc, con cần sự tự tin, con cần một người mẹ yêu thương con dù con có là bất cứ ai.
Con muốn mình có thể vui vẻ và tự tin, con mong muốn mình sẽ có thể làm một đứa con gái yếu đuối, hay khóc, thất bại cũng ko cần tài giỏi, không cần hiểu chuyện vẫn có thể hạnh phúc.
Con muốn có thể nhìn được mặt mình trong gương, con muốn có thể mỉm cười và hạnh phúc.
…………………………
…………………….
…………….
…………
…….
….
..
Tôi đã nghe rất nhiều bài giảng phật giáo. Tôi hiểu cha mẹ, con cái là duyên nợ, có người đến trả có người đến để lấy. Tôi biết có những vết thương trong tôi có lẽ sẽ phải cần rất lâu rất lâu để có thể xoa dịu.
Nhưng mà tôi ước rằng mình có thể ngừng rơi nước mắt ngay tại bây giờ, mạnh mẽ lên một chút, đừng để cảm xúc này nhấn chìm nữa.
Và dù có nghe thật nhiều, cảm nhận thật nhiều nhưng có lẽ vì sự yếu đuối của bản thân mình nên tôi vẫn thấy đau phải không?
Tại sao lại chấp niệm đến như vậy hả?