Những cái chết thầm lặng
Nguồn ảnh: Erkin Demir Tôi không còn nhớ rõ về cậu ấy. Kiểu tóc cậu từng để, những bộ trang phục cậu từng mặc, và cả những chú chó...
Tôi không còn nhớ rõ về cậu ấy. Kiểu tóc cậu từng để, những bộ trang phục cậu từng mặc, và cả những chú chó cậu từng nuôi. Trong tôi không một ý niệm rằng cậu có phải là người đẹp xinh, thông minh, hay hấp dẫn. Tôi chỉ để ý cậu có thể kiếm được nhiều bạn đến nhường nào. Và những cuộc rong ruổi từ sáng đến tối bất kể nắng mưa vui buồn ra sao. Quên rồi những lần cậu rớt nước mắt. Cũng không hình dung lại nổi những chuyện khiến cậu cười. Như một dòng sông vắt ngang qua cuộc đời tôi, lẳng lặng xuôi chảy. Cho đến một ngày, tôi không biết dòng sống ấy đổ về đâu. Cậu đi về chốn nào. Những phù sa một thời bồi đắp dần dần nhạt phai sau tháng ngày bụi phủ. Tôi tìm thấy người khác ở bên.
Cậu ấy không đơn giản như cậu. Cậu ấy đã lờ mờ biết đâu là kiểu tóc hợp với bản thân. Biết phân định những loại quần áo và nên sử dụng chúng vào những dịp nào. Biết để ý đến lời nói và ánh mắt của những kẻ khác. Vậy nên, mối quan hệ của cậu ấy thu hẹp lại. Cậu ấy không rõ đúng sai, nhưng cậu tin vào tiếng nói trái tim mình. Sự thu hút, những cái liếc mắt, những nụ cười nửa miệng, những lời thì thầm nhỏ to, sự nổi loạn, những cuộc xung đột,…. Tất cả hình thành nên con người cậu ấy. Chẳng biết đã bao lâu, cho đến khi tôi cảm thấy quá bức bách muốn thoát khỏi. Và cậu ấy biến mất. Tôi cũng chẳng buồn để tâm.
Tôi tìm thấy một người khác thấu hiểu và làm hài lòng bản ngã của mình. Cậu ấy thích đeo tai nghe, dù đôi khi thứ âm thanh lặp đi lặp lại khiến đôi tai đau nhức và bộ não như bị tê liệt. Cậu ấy rất ít bạn, những mối quan hệ tình thân nhạt nhẽo. Cậu bảo, không ai hiểu được cậu ấy cả. Vậy nên hầu hết thời gian, cậu và tôi ở cạnh nhau. Dù cả hai lặng yên không nói một lời. Đầu óc cậu ấy vẫn hay trống rỗng như thế. Thỉnh thoảng, cậu ấy mơ về những chuyến đi, những cuộc gặp gỡ, nhưng rồi hiếm khi cậu có thể mở lời để rủ một ai. Cậu hỏi tôi, mình nên làm gì đây. Tôi bảo tôi không rõ. Cậu tức giận, suy nghĩ đi. Tôi suy nghĩ, suy nghĩ. Cho đến khi tôi vừa nghĩ ra, cậu biến mất không một lời từ biệt.
Sự đột ngột ấy khiến tôi vẫn day dứt về cậu, dù đã lại có một người khác ở cạnh bên. Ngày ấy, sự trống rỗng như đẩy tôi và cậu vào vũ trụ, lơ lửng giữa không trung rộng lớn, đến giờ vẫn làm tôi ngẩn ngơ. Nhiều khi, tôi thấy sợ trọng lực quá mạnh mà người bạn mới bao trùm quanh mình, bắt tôi phải bám víu trên mặt đất. Cậu ấy không thích đeo tai nghe. Cậu ấy chấp nhận tất cả những cuộc xung đột, những trận cãi vã. Cậu không hề trốn tránh những điều tồi tệ nhất. Dù đôi lần điều ấy làm nước mắt cậu rơi. Nhưng rồi cũng chỉ vậy thôi, không quá đau buồn. Nên hay không nên. Câu hỏi cậu ấy đặt ra cho tôi mỗi ngày. Không còn ngẫu nhiên, không còn bộc phát như những người bạn cũ. Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình được tin tưởng đến vậy. Lần đầu tiên, tôi rơi vào áp lực lớn đến thế. Tôi sợ, chỉ một câu trả lời sai, sẽ đưa cậu đến bến bờ tuyệt vọng. Nhưng sau cùng, tôi vẫn sai. Nhiều lần liên tiếp.
Tôi rơi vào trạng thái lơ lửng một lần nữa, đến mức không còn ý thức được sự hiện diện của mình. Tôi biết rõ những người bạn, những người đã gắn liền với tôi trong khoảng thời gian dài ngắn khác nhau. Nhưng rồi sau cùng không thể nhờ họ mà định nghĩa được chính mình. Hình ảnh họ lần lượt trôi ngang đáy mắt như bộ phim quay chậm qua những bức hình treo trên tường, nằm trong các khung kính. Đó có phải là tôi không, như cách mà tất cả mọi người đã nhận định? Bởi mọi người không hiểu, bởi tất cả chỉ nhìn thấy những gì có thể nhìn bằng mắt thường.
Đến lượt tôi đứng lặng hàng giờ trước tấm gương lớn, không còn nhận ra tất cả những bản thể ấy đã từng một thời tồn tại. Giờ đây, từ ngoài vào trong, mọi thứ rời rạc cả.
Tôi cảm thấy thân xác mình giống như căn phòng trống, để những mảnh ghép tâm hồn thay nhau lấp đầy. Nhưng rồi sau bao lâu, những lỗ hổng vẫn nằm ở đâu đó. Không thể tìm ra. Không thể lấp đầy. Và cứ mỗi phút giây trôi qua, có những mảnh ghép chỉ còn là lịch sử, đi vào hư vô. Những cái chết lặng lẽ, không một lời chào, không một sự tưởng niệm. Hóa ra, điều tôi nhớ nhất đâu phải những kỷ niệm, mà là bản thân khi sống trong những kỷ niệm đó.
Tôi đã có thể kiếm được tiền, nhưng không hề mang hết chúng đi mua kem, như lời hứa với đám bạn thuở nhỏ.
Tôi quay trở về trường xưa, không thể tìm lại cảm giác bỡ ngỡ của những ngày đầu.
Tôi gặp lại tất thảy những người bạn cũ, không còn lý do gì để thảo luận về một đề thi, để bình phẩm về một thầy cô nào đó.
Và tôi…
Những gì thuộc về tôi ngày hôm nay, rồi cũng sẽ ở lại. Để ngày mai, thêm một tôi khác tiếp tục tiến về phía trước. Sau cùng, dẫn về đâu?
Dạ Phong.
Quan điểm - Tranh luận
/quan-diem-tranh-luan
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất