Tôi còn nhớ dịp Tết năm 2022, háo hức và mong ngóng một khởi đầu mới của bản thân nơi vùng đất Sài Gòn, ấy thế mà mới chỉ bước vài bước, lại quay về một sự khởi đầu mới, của năm 2023.
Nhiều điều nhận lại, được đánh đổi bởi nhiều điều mất đi; nhiều thứ học được, lại đánh đổi bởi nhiều khoảnh khắc cay đắng; những người còn ở cạnh, cũng là sự lấp đầy của những ai đã rời đi;... và tôi đi tới 2023, sau khi đã mở thêm được vài chương cuộc đời trong năm cũ:
1, Không phải dám bước đi mới có thể bứt phá, chọn nơi đặt chân thông minh mới là sự bứt phá ngoạn mục!
Một chú mối gỗ không thể bê được cả tòa nhà, nhưng nếu làm sập nó, thì hoàn toàn có thể. Một cánh tay không thể nhấc được quả tạ 100kg nhưng nếu đẩy nó đi, thì hoàn toàn có thể... Chọn được nơi đặt chân hợp lí nhất ta có thể nghĩ tới vào khoảng thời gian đó, có thể nó không thực sự đúng đắn, nhưng chí ít, nó giúp ta tiết kiệm được thời gian, công sức, tiền bạc, chất xám và năng lượng...
Từ một con số 0 tròn trĩnh trong ngành quảng cáo, hay vị trí Copywriter, nếu như mình cứ thử sức tại những agency Hà Nội, chắc phải 3-4 năm nữa, mình mới có phần trăm nào đó đạt được tới trình độ của mình hiện tại, không quá giỏi nhưng đủ để sinh tồn và biết cách làm mới bản thân để phát triển hàng ngày.
Mình apply vào một Global Creative Agency từ năm 21 tuổi, từ vị trí Intern, được hưởng qua rất nhiều buffet idea, đi qua nhiều cảm xúc mới lạ,... mới thấm được ra rằng:
- Công việc chỉ là công việc, mình còn đời sống ở bên ngoài, đừng lãng phí nó, tuổi trẻ là phụ, nuôi dưỡng tâm hồn mình bằng vốn sống mới là "mức lương" cao nhất!
- Ngành nào cũng như ngành nào, không có kiến thức, thì cũng khó mà làm việc, khó mà sinh tồn, khó mà trụ được vững vàng. Kể cả khi, trong ngành quảng cáo này, kẻ mạnh nhất chỉ là kẻ dai dẳng nhất!
- Và những tia sáng mới lạ trong chuyên ngành của mình!
2, Chọn lấy điều gì, tạm gác điều gì, và đánh đổi điều gì?
Thử tưởng tượng rằng, nếu như cuộc đời cũng như mặt giấy A4, dù mình có ăn gian chỉnh theo font chữ nhỏ nhất, size chữ không thể bé hơn, không cần khoảng trống hay chuyển thể thành mã morse đi nữa,... thì giới hạn số chữ vẫn chỉ là như vậy, sao mà thay đổi được. Vậy thì, vấn đề ở đây hóa ra chỉ là: Ta nên viết dưới hình thức ngôn ngữ nào và viết cái gì vào đó, phải không?
Mình đã lựa chọn được điều quan trọng với mình: là nhân trần trà đá thay vì cafe sữa đá vỉa hè, là bánh đúc nóng nghi ngút khói thay vì tô hủ tiếu đầy ắp topping, là cái lạnh mùa đông Hà Nội thay vì bầu trời hoàng hôn 10 ngày đẹp như 1 ở Sài Gòn,... và là tâm hồn luôn chan chứa cái chất thủ đô ở trong đó. Dù mình chắc chắn rằng mảnh đất trong kia luôn là miền đất hứa với những con người đam mê sáng tạo: Không phán xét, luôn tiếp thu, rất thẳng thắn và có nhiều đất chơi!
Nhưng mình vẫn về nhà, về lại với tình yêu của bản thân, về lại để ấp ôm Hà Nội cũng như được Hà Nội dang tay vây quanh thân mình. Bởi căn bản là: Công việc vẫn chỉ là công việc, khi ta có đủ khả năng, cơ hội có thể sẽ tới lần nữa, huống chi tất cả những điều mình đã có được, đều là do bản thân mình với lấy, vậy thì mình có thể làm được điều đó một lần nữa, đúng không?
3, Khi ta kể những câu chuyện của ta, là ta đang tạo ra một cánh cổng dẫn họ tới với thế giới riêng của mình!
Một bài học về sự thấu cảm mà phải mãi sau này, mình mới có cơ hội được tiếp cận và ngộ ra. Không phải ai cũng sẽ bình tâm lắng nghe mình, người ta có thể ghen tức, tự ái, peer pressure,... và chúng ta hoàn toàn không thể biết được điều đó nếu như những câu chuyện chỉ toàn xoay quanh câu chữ. Mình phải cho họ thấy được thế giới quan của mình, dẫn họ vào từng ngôi nhà, từng căn phòng được xây nên bằng trải nghiệm của bản thân, chỉ cho họ ý nghĩa của từng bức tranh được treo trên đó,... để họ có thể chạm được tới từ khía cạnh người khổng lồ nhìn vào một trái tim nhỏ bé, thu mình tận sâu câu chuyện sau nhiều tổn thương.
Và có lẽ, điều cuối cùng này, cũng là điều bản thân mình chưa thấm nhuần cho lắm, vậy thì, để năm sau đi, ha!
Những điều khó khăn, mình sẽ không bao giờ quên, còn những điều này, có thể sẽ không còn được nhớ tới. Thôi cứ để lại đây, ha.
Phong Phạm trong ngày cuối cùng của năm 2022, cất một chiếc gương tại đây, "anh" Phong năm 2023, nhớ đọc và ngẫm nghĩ nhé. Rồi mình sẽ đạt được điều mình muốn thôi, "anh" nhỉ?
Hà Nội, 21h25 31/12/2022
...
Bức ảnh đẹp nhất 2022, nửa vầng trăng nuôi dưỡng PP suốt những ngày tháng khủng hoảng!
Bức ảnh đẹp nhất 2022, nửa vầng trăng nuôi dưỡng PP suốt những ngày tháng khủng hoảng!