Mấy tuần trước mình được người chú thân thiết hỏi về vấn đề này vì lúc đấy nó cũng khá nổi bất, hay xuất hiện ở trên các phương tiện truyền thông đại chúng. Mình cùng chú bàn luận một lúc cũng sôi nổi phết rồi cũng đi tới kết luận cuối cùng. Thực ra mình cũng đã ngâm cứu đề tài này một thời gian dài rồi, cũng phân vân không biết có nên viết bài về chủ đề này không vì nó rất nhạy cảm. Nhưng cuối cùng thấy rằng cái gì giữ lại trong đầu lâu quá thì cũng sẽ trở thành gánh nặng vậy nên mình viết ra hết để để cho đỡ phải đắn đo, suy nghĩ về vấn đề này.
Đây là bài viết đầu tiên của mình trên Spiderum và cũng về một chủ đề rất nhạy cảm vậy nên nếu có gì sai sót hi vọng mọi người góp ý trên tinh thần phê bình xây dựng.
Hiện tượng phân biệt đối xử với người gốc Á xuất hiện ở nhiều nước phương Tây tuy nhiên trong bài viết này mình sẽ chỉ tập trung vào nước Mỹ vì nếu như phân tích các quốc gia khác thì bài viết sẽ cực kỳ dài. Mình cũng không có đủ thời gian và công sức để tìm kiếm tài liệu. Mong sau khi viết xong không bị nhận về một rổ gạch đủ để xây cả ngôi nhà.
Nguyên nhân trực tiếp
Cái này thì rất dễ thấy vì ai cũng biết rồi. Năm 2019, dịch Covid-19 bùng phát ở thành phố Vũ Hán của Trung Quốc sau đó lan ra toàn thế giới đã gây ra một đại dịch ở quy mô toàn cầu. Người dân toàn bộ thế giới đều bị ảnh hưởng bởi đại dịch: các quốc gia tiến hành phong tỏa nên không có khách du lịch, ngành dịch vụ điêu đứng dẫn tới số người thất nghiệp tăng chóng mặt, hàng trăm nghìn người chết vì dịch bệnh... Trong đợt bùng nổ lần thứ nhất và lần thứ hai thì các quốc gia phương Tây bị ảnh hưởng nặng nhất.
Nguồn: Báo Nhân Dân
Từ biểu đồ này cho thấy tổng ca mắc và tử vong của Châu Âu và Bắc Mỹ cao ngất ngưởng so với Châu Á mặc dù dân số châu Á là khoảng hơn 4,5 tỷ người-cao hơn rất nhiều so với Châu Âu và Bắc Mỹ. Lúc đó cả thế giới phương Tây đã hướng mũi dùi vào Trung Quốc, cho rằng chính nước này đã sử dụng Covid-19 như một loại vũ khí sinh học. Thậm chí Tổng Thống Mỹ Donald Trump đã sử dụng thuật ngữ "kung flu" ghép từ hai chữ "kungfu" nghĩa là võ thuật của Trung Quốc và "flu" có nghĩa là cúm để miệt thị nước này. Sau đó thì một loạt các hành động phân biệt đối xử với người Châu Á lan rộng ở khắp các nước Mỹ. Tiêu biểu là ở Atlanta, Mỹ đã xảy ra một vụ nổ súng vào tiệm Spa của người Việt vào ngày 16-3-2021 khiến 8 người thiệt mạng. Nhiều người hỏi tại sao người Trung Quốc chỉ là một bộ phận của người châu Á mà người Ấn Độ, người Việt Nam, người Nhật Bản... cũng trở thành nạn nhân của phân biệt đối xử. Có thể hiểu là người Mỹ cũng chưa có sự nhận thức về tính đa dạng của người châu Á. Khuôn mẫu đối với người châu Á thường là giỏi toán, da vàng và có khuôn mặt tròn... Đều này có thể do người châu Á thường ít khi xuất hiện trên các phương tiện truyền thông ở Mỹ nên đa số người dân không có nhận thức về sự đa dạng này. Mình cũng thông cảm.
Nguyên nhân sâu xa
Bây giờ là phần phức tạp rồi nhé, mình đã thử tham khảo đủ các bài viết trên mạng cả bằng tiếng Anh lẫn tiếng Việt. Mình đã có thử tổng hợp trên mạng và đưa xin đưa ra một số nguyên nhân sau:
- Trong quá khứ, khu người châu Á được truyền thông Mỹ miêu tả là nơi bẩn thỉu, người châu Á thường ăn những loại đồ ăn độc hại nên được coi là một ổ dịch.
- Hình ảnh của người châu Á trong quá khứ thường được miêu tả tiêu cực, liên quan đến các giai đoạn trong lịch sử như Phong Trào Nghĩa Hòa Đoàn hay sự sụp đổ của nhà Thanh... Ngày nay vẫn có rất ít diễn viên, người mẫu gốc Á thành công ở phương Tây nên hình ảnh người châu Á vẫn ít được biết tới ở phương Tây.
- Một bộ phận người châu Á thường ăn những món ăn như thịt chó, thịt dơi và côn trùng - những món ăn đối với người phương Tây được coi là cực kỳ mất vệ sinh. Dễ gây ra mầm bệnh.
- Sự trỗi dậy về mặt kinh tế của các quốc gia châu Á đã và đang cạnh tranh trực tiếp tới các quốc gia phương Tây, khiến phương Tây không còn là người dẫn đầu trong nhiều lĩnh vực . Trung Quốc là một ví dụ điển hình.
Khủng bố da vàng
Người nhập cư gốc Á
Henry Golding, diễn viên nổi tiếng gốc Á tại Hollywood
nhóm nhạc BTS, biểu tượng thành công của làn sóng Hàn Quốc tại Mỹ
Phần tiếp theo là về ý kiến cá nhân của mình. Nguyên nhân sâu xa nhất dẫn tới hiện tượng phân biệt đối xử người châu Á không phải là từ những vấn đề trong quá khứ mà từ chính phong trào nhập cư vào Mỹ của người châu Á. Mình không phủ nhận chúng ta đang sống trong thế giới toàn cầu hóa, nên thị trường lao động toàn cầu giúp một người nay có thể làm ở Việt Nam, mai làm việc cho một công ty Thụy Sĩ tại một trụ sở nằm tại Sydney, Úc là việc bình thường. Vậy nên việc người dân châu Á nhập cư vào các nước phương Tây theo diện việc làm với mình không có gì bất thường. Có điều sau khi nghiên cứu kĩ thì có rất nhiều cái hại hơn là cái lợi.
Mình xin lấy một phóng sự của Vice News để bàn luận về vấn đề này:
Từ phóng sự này thấy được rất nhiều vấn đề. Ở đầu phóng sự đã đề cập đến cuộc đình công của giáo viên thành phố Chicago. Chi tiết về cuộc đình công này có thể xem tại đây. Nguyên nhân là do mức lương khởi điểm họ trả cho giáo viên tương đối thấp. Theo bài viết này lương sẽ là 56,000$/ năm đối với giáo viên mới đã gia nhập công đoàn trong khi đó để có được một cuộc sống thoải mái ở đây thì mình tham khảo trên business insider thu nhập phải là khoảng 67,000$/ năm. Nghĩa là nếu một người lao động muốn theo đuổi nghề giáo viên thì chắc chắn phải chấp nhận việc những năm đầu đi làm sẽ rất khó khăn do tiền lương thấp mà chi phí sinh hoạt lại cao. Vậy nên công đoàn tiến hành đình công yêu cầu tăng lương 15% trong 3 năm. Cuộc đình công thành công hay thất bại mình không nắm rõ. Tuy nhiên có thể thấy một thực tế là ở Mỹ ngành giáo dục đang thiếu nhân lực. Đều này dẫn tới tình trạng thiếu giáo viên ở các trường công ở bang Illinois, Mỹ. Theo quy luật thị trường thì khi khi một ngành nghề đang bị thiếu lao động, thì nhu cầu tuyển dụng ngành đó chắc chắn sẽ tăng. Mà khi nhu cầu tăng lên thì tất nhiên mức lương ngành đó sẽ phải tăng. Tuy nhiên hiệu trưởng các trường công ở Chicago lại không muốn tốn tiền nên đã tìm ra một giải pháp theo kiểu "điền vào chỗ trống" là tuyển dụng giáo viên tới từ Philippines thông qua chương trình visa J-1.
Lý do họ chọn giáo viên tới từ Philippine là vì người Philippines nói tiếng Anh và hệ thống giáo dục của 2 quốc gia có sự tương đồng lớn nên cũng có thể làm giáo viên ở Mỹ được. Nhưng nguyên nhân chính là giáo viên người Philippine chấp nhận được trả mức lương thấp hơn so với mong muốn của giáo viên người Mỹ. Theo phòng sự trên thì mức lương khởi điểm sẽ là 52,000$/ năm, cao hơn rất nhiều so với mức lương 3,500/$ năm ở Philippine nhưng thấp hơn so với mức lương 56,000$/ năm của các giáo viên người Mỹ. Đến cuối phòng sự ta còn biết được không chỉ có mỗi trường công ở Chicago, Ilinois mới áp dụng biện pháp này mà các trường học trên toàn bộ nước Mỹ cũng đã áp dụng. Từ đây mình thấy một nghịch lý rất lớn của cả quá trình toàn cầu hóa, đó là người lao động ở các nước đang phát triển nhận được một mức lương thấp, nên họ đi tới các quốc gia phát triển với ước mơ về một khoản thu nhập cao hơn. Điều này rất bình thường vì đây là nhu cầu chính đáng của con người. Ai trong chúng ta đi làm chả mong lương cao. Tuy nhiên cùng lúc đó người lao động tại các quốc gia đã phát triển cũng nhận được một mức lương thấp nếu tính theo chi phí sinh hoạt tại nước sở tại nên họ đình công để đòi quyền lợi. Sau đó nhà tuyển dụng thay vì tăng lương cho người lao động lại thay thế họ bằng người lao động nhập cư vì họ chấp nhận mức lương thấp và ít yêu cầu thêm quyền lợi cơ bản. Nếu như tuyển dụng họ tại sao không trả họ mức lương tương đương người lao động tại nước sở tại cũng như cung cấp đủ phúc lợi? Trình độ của họ tương đương với người lao động sở tại thì họ cũng xứng đáng nhận được đồng lương tương xứng với mức lương trung bình của thị trường chứ.
Câu truyện này không chỉ diễn ra ở mỗi lĩnh vực giáo dục mà còn diễn ra ở rất nhiều ngành nghề khác. Hiện tượng thuê ngoài không chỉ xuất hiện ở các công việc mang tính chất lao động chân tay như thợ xây, lao cộng hay tạp vụ mà còn rất phổ biến ở các ngành nghề yêu cầu bằng cấp và trình độ, tiêu biểu nhất là các công ty công nghệ lớn. Theo như bài viết này thì các developer phần mềm ở Mỹ có tới 39,22 % là người nhập cư. Mình không tìm được bài viết nào để so sánh xem nếu như một người nhập cư và người lao động tại nước sở tại làm cùng một vị trí và cùng có một năng suất lao động thì ai sẽ được trả lương cao hơn nên rất khó đưa ra kết luận. Tuy nhiên các công ty vẫn thích tuyển người lao động nhập cư hơn vì nếu tuyển lao động toàn thời gian có quốc tịch Mỹ thì bắt buộc phải đóng bảo hiểm theo đúng luật. Ở Mỹ người lao động nhập cư hợp pháp không thuộc diện Thường trú nhân (muốn có cái này cần phải xin thẻ xanh-cái thẻ này muốn xin được cũng vất vả lắm, các bạn cứ xem bài này) thì không được nhận hỗ trợ từ các chương trình An sinh xã hội của chính phủ (bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp hay bảo hiểm tai nạn...). Nghĩa là nếu như muốn có bảo hiểm phòng trừ rủi ro thì họ phải bỏ tiền túi ra hoặc là có thể để công ty đóng tiền bảo hiểm. Sau 5 năm thì người nhập cư sẽ đủ điều kiện để để nhận bảo hiểm công Medicaid and the Children’s Health Insurance Program (CHIP). Đối với những người nhận visa H1-B thì không được nhận bảo hiểm công mà phải mua theo giá thị trường hoặc là mua thông qua sự giới thiệu của nhà tuyển dụng theo nhóm. Tuy nhiên công ty có hỗ trợ hay không, hỗ trợ bao nhiêu và cung cấp loại bảo hiểm nào thì đây có lẽ là sự thỏa thuận giữa 2 bên. Thậm chí những người Freelancer làm việc xuyên quốc gia còn chẳng quan tâm đến cái này nữa vì về cơ bản họ làm việc ở đó từ 3 - 5 tháng rồi bay đi nơi khác nên không đủ tiêu chuẩn và cũng không có nhu cầu để được đóng bảo hiểm. Đều này khuyến khích các công ty tuyển dụng người lao động nhập cư, hạn chế tuyển dụng lao động tại quốc gia sở tại, kể cả trong những công việc yêu cầu kinh nghiệm và trình độ.
Mình nhận thấy đều này vô hình chung tạo ra một vấn đề . Đó là người lao động nhập cư cứ tới ồ ạt , nhận mức lương thấp hơn mức lương thị trường rồi sau đó khoảng vài năm về nước hoặc đi tới quốc gia khác làm thuê (dĩ nhiên sẽ có một nhóm tìm cách ở lại, tuy nhiên đối với đa số thì từ lúc họ đặt chân tời Mỹ đến lúc nhận được quốc tịch Mỹ thì là một chặng đường rất dài) thì mức lương trung bình của mọi ngành nghề trong xã hội cứ thế trì trệ. Điều này thì người gánh hậu quả đầu tiên chính là người lao động sống tại Mỹ. Khi lương cứ trì trệ trong khi đó số tiền lương nhận được không theo kịp lạm phát làm giá nhu yếu phẩm trở nên đắt đỏ hơn. Dần dần tại áp lực cho cuộc sống của người dân. Theo bài viết trên Business Insider thì tiền lương của người Mỹ sau khi điều chỉnh theo lạm phát thì xảy ra một hiện tượng bất thường: tiền lương năm 2017 chỉ cao hơn 10% so với năm 1973, dẫn đến mức tăng lương thực tế hàng năm chỉ dưới 0,2%.Nguồn:https://www.businessinsider.com/inequality-near-historic-highs-wages-stagnant
Thực ra nguyên nhân của tình trạng lương tăng trì trệ có rất nhiều và người nhập cư thì chỉ là một trong số đó. Do đại suy thoái kéo dài từ năm 2008 đến 2012 khiến cho lương của người lao động không được tăng lên, do kết quả kinh doanh không khả quan các của doanh nghiệp nên sự nghiệp của nhiều người dậm chân tại chỗ, do nạn thất nghiệp trong khủng hoảng tài chính 2007-2008 , việc làm tạo ra trong ngành kinh tế chủ yếu là các công việc bán thời gian, sự đi xuống của các công đoàn... Mức độ ảnh hưởng của từng yếu tố lên tình trạng lương trì trệ thì thay đổi theo từng phương pháp nghiên cứu, góc nhìn của từng chuyên gia kinh tế khác nhau, mình cũng không học kinh tế chuyên sâu nên cũng không thể đưa ra kết luận một cách chính xác nhất. Tuy nhiên cái đích là tạo những cảm xúc tiêu cực: sự chán nản, miệt mỏi thậm chí thù ghét, oán hận trong lòng người dân Mỹ. Đến khi dịch bệnh Covid-19 bùng nổ tạo ra cuộc khủng hoảng lớn chưa từng có kết hợp thêm sự công kích của truyền thông vào Trung Quốc làm cho làm cho những cảm xúc này bùng nổ. Dẫn tới phong trào kỳ thị người châu Á lan rộng. Phong trào này là cách phản ứng cực đoan của một bộ phận người dân Mỹ trước những khó khăn chồng chất mà họ gặp phải trong thời kỳ dịch bệnh. Hành động này giống như bản năng tự vệ của con người trước mối đe doạ tiềm tàng, giống như người nguyên thủy phải luôn đề phòng thú dữ tấn công vào ban đêm vậy.
Bài viết đến đây là hết. Vấn đề mình trình bày trong bài viết này khá nhạy cảm và phức tạp vậy nên hi vọng các cao nhân trên diễn đàn sẽ chỉ bảo thêm . Cá nhân mình chưa từng đi du học nước ngoài và cũng chưa có nhiều trải nghiệm quốc tế nên đa số thông tin mình có được dựa vào các tài liệu tìm được trên mạng như bài báo, phóng sự và thông tin từ những người nước ngoài mà mình biết nên không tránh khỏi sai sót. Mình xin khẳng định mình không chỉ trích các bạn Việt Nam đi sang nước ngoài làm là phí công đào tạo của đất nước. Các bạn để sang đó làm cũng tốn không ít chi phí để học tập, đạt các chứng chỉ, và đi inter các kiểu...vv nên các bạn nên được trả mức lương đầy đủ và được đãi ngộ xứng đáng. Kết lại bằng câu nói này:
Ở cảnh chúng ta lúc này, hạnh phúc là một cái chăn quá hẹp, người này co thì người kia hở"
Đồng ý với những nguyên nhân mà các bạn đã nêu. Mình bổ sung thêm một nguyên nhân nữa: đó là việc Mỹ lựa chọn Trung Quốc làm đối thủ trong cuộc đua cạnh tranh về mọi mặt: kinh tế chính trị kỹ thuật. Việc Trung Quốc trở thành một đối thủ xứng tầm và cả gan đối trọng với quyền lực quốc tế của Mỹ đã khiến hình ảnh Trung Quốc trở nên cực kỳ tồi tệ trên truyền thông chính thống và phi chính thống của Mỹ. Nghiễm nhiên người “chệt” da vàng cũng trở nên xấu xí. Và gần như không ai phân biệt được người Trung người Hàn hay người Việt. Người da vàng mọi quốc gia trở thành nạn nhân cho sự kình thù có tính hệ thống này trên nước Mỹ.
Theo quan điểm của mình vấn đề kỳ thị người gốc Á, gốc Phi, và các gốc khác thậm chí cả những người da trắng Châu Âu khác, đều là vấn đề về phân biệt chủng tộc.
Bản thân mỗi con người đều có sự ích kỉ, và sự ích kỷ đó cũng luôn tồn tại trọng mỗi gia đình và mỗi xã hội.
Trong gia đình, thì sự ích kỷ đó thể hiện qua sự dễ nổi nóng, tranh giành với anh chị em 1 món đồ chơi, một chiếc bánh ngon hoặc 1 quan điểm khách nhau nào đó, đương nhiên mỗi người sẽ luôn cho là mình đúng, giành phần hơn cho mình và sẽ phản ứng lại với những người trong gia đình; lớn hơn nữa, mỗi gia đình sẽ có truyền thống bảo vệ những người thân trước những người khác, dù sự thật khách quan là như thế nào đi nữa. Tương tự như vậy, giữa các quận huyện, tỉnh thành, các quốc gia, chủng tộc vẫn luôn tồn tại các xung đột về ý thức hệ và quyền lợi.
Nguyên nhân thứ nhất: Hoa Kỳ là 1 nước đa sắc tộc, trong đó người da trắng chiếm 75% dân số, trong đó người Mỹ gốc Đức (16.5%), người Mỹ gốc Ái Nhĩ Lan (11.9%) và người Mỹ gốc Anh (9.0%) là ba nhóm sắc tộc lớn nhất tại Hoa Kỳ, chiếm 37,4%. Tất nhiên giữa những người da trắng cũng có những mâu thuẫn với nhau nhưng họ có điểm chung là người da trắng nên đương nhiên những người không phải da trắng sẽ bị họ kì thị và coi thường hơn, đơn giản vì những người đó khác họ, khác với số đông.
Nguyên nhân thứ 2: theo quan điểm cá nhân của mình, đó là do lịch sử tới Mỹ. Người da trắng tới Mỹ trên vị thế kẻ mạnh, kẻ mở đường, họ đã đánh đuổi và chiếm đất từ cư dân bản địa, dĩ nhiên họ luôn nghĩ họ là những người sở hữu đất Mỹ, những người khai phá văn minh. Còn những người Gốc Phi đầu tiên đến Mỹ với thân phân là nô lệ, thấp kém, những người gốc Á đến Mỹ lần đầu cũng ở trên vị thế những đất nước thuộc địa, lạc hậu, trình độ yếu kém, chỉ làm những công việc tay chân, thấp kém. Vì vậy, mặc nhiên những người da trắng luôn coi mình đứng ở vị thế cao hơn, đẳng cấp cao hơn với những dân tộc không phải da trắng.
Vấn đề phân biệt chủng tộc đã luôn là một ngon lửa âm ỉ, từ xưa đến nay, người da trắng luôn coi mình là thượng đẳng, nhưng với 1 xã hội bề ngoài luôn đề cao sự tự do và chứng tỏ sự hòa hợp quốc gia, những vấn đề về phân biệt chủng tộc bình thường sẽ chỉ như những ngọn lửa nhỏ âm ỉ, nhưng, nếu những ngọn lửa nhỏ gặp một chất xúc tác phù hợp, nó sẽ bùng lên dữ dội và sẽ đốt cháy hết mọi thứ. Các bạn có thể tìm hiểu về sự kiện đảo chính "Wilmington 1898" các bạn sẽ thấy người da trắng tại Mỹ luôn coi mình là thượng đẳng đối với các sắc tộc khác.
Trở lại vấn đề kỳ thị người gốc Á hiện nay, theo quan điểm của mình, dịch bênh COVID; sự trì trệ về kinh tế, tình trạng thất nghiệp, đơn giản chỉ là một chất xúc tác, thổi bùng lên những ngọn lửa đã âm ỷ hàng trăm năm nay và mình nghĩ sẽ còn hàng trăm, thậm chí hàng nghìn năm nữa, bởi vì bản chất mỗi con người là như vậy. Tuy nhiên nếu nhìn nhận đến mặt tốt của sự việc, những điều đó vô tình lại tạo ra sự ganh đua, sự đấu tranh, vốn là một động lực cho sự phát triển, sự tiến bộ của nhân loại.
"Người da trắng tại Mĩ luôn coi mình là thượng đẳng đối với các sắc tộc khác" của bạn chỉ bao gồm tầm 80 người gì đó trên toàn lãnh thổ nước Mĩ thôi bạn ạ.
Search nhanh trên google cũng ra cả chục hội nhóm da trắng thượng đẳng công khai tồn tại ở mỹ. Tức là những người công khai và hoạt động chính trị xã hội nhiệt tình vì sự thượng đẳng của người da trắng. Vào từng nhóm một, ước tính cũng tổng ra chục ngàn.
Rất khó để đếm những người không công khai.
80, dù là con số ước lượng, thì cũng mang tính chất phủ nhânn sự tồn tại của chủ nghĩa da trắng thượng đẳng ở mỹ.
Đúng, search google cái gì chả ra nhỉ? Bạn có biết là gần đây có một buổi biểu tình của mấy cái hội đó, và rồi có bao nhiêu người ra mặt không? 1/5 chỗ 80 người đó. Nếu là thượng đẳng thì tại sao họ phải sợ ra mặt nhỉ? Và họ được những ưu ái hay quyền lợi j từ sự thượng đẳng ấy?
Theo tôi thấy da đen thượng đẳng còn nhiều hơn cả vài chục lần da trắng thượng đẳng ấy. Có hẳn mấy cái quỹ giúp bail người phạm tội ra khỏi tù cơ mà, vừa vào xong bail ra luôn.
Hài.
Phân biệt chủng tộc thì chắc chắn là có, nhưng mà da trắng thượng đẳng á? Ở Đức với Pháp chắc phổ biến hơn đó.
Xin lỗi bạn là bạn sai lè lè và cãi kiểu cố. Trả lời bạn tôi ko còn thấy sự thú vị của học hỏi.
Thứ nhất là tôi thấy bạn cũng hay viết, nên suy ra bạn cũng hay đọc. Nên tôi mời bạn google cho lẹ. Bạn bảo google cái gì chả có, ờ thì UFO còn có. Thôi thì mời
Trung tâm này là một trong số ít NGO ở Mỹ chịu khó đi tìm hiểu, ít nhất cũng có vài báo chí lớn như ABC trích đưa, chắc ko đến nỗi ném cát bụi tre.
Thứ hai là bạn phán Đức và Pháp phổ biến hơn. Một phát ngôn đầy cảm tính dựa trên góc nhìn lịch sử chưa tròn cho lắm. Không phải cứ Đức là phát xít và da trắng thượng đẳng, và nhà nước Đức có luật cấm các hành vi, biểu tượng, nội dung tuyên truyền cổ xúy phát xít khiến đám tân phát xít phải luồn lách trong mớ luật ấy. Còn khi Hitler lên nắm quyền thì ở mỹ cũng có cả mớ fan phát xít chứ chả đùa đâu.
Tới giờ tôi vẫn rất áy náy con số 8 rồi 80 của bạn thật đấy, rất áy náy vì chắc số người có tư tưởng da trắng thượng đẳng đang cư trú tại vn còn vượt số ấy. Hờ.
Mình đang nói đến việc tâm lý con người, dù bình thường ko thể hiện ra, nhưng ko có nghĩa là không tồn tại. Nếu có một biến cố xảy ra, ảnh hưởng tới cộng đồng da trắng, họ sẽ bùng lên ngọn lửa giận giữ và sẽ nảy sinh xu hướng bảo vệ sắc tộc của mình. Cũng giống như bản thân mỗi người luôn thân thiện, giúp đỡ, tất cả mọi người, nhưng nếu một nạn đói xảy ra, liệu có mấy người có thể đề người nhà mình chết đói nhường thực phẩm cho những người xa lạ.
bạn nên tra số liệu của FBI và kiểm tra xem tỉ lệ tội phạm theo chủng tộc như nào nhé rồi hẵng quay lại nói chuyện. cứ số liệu mà nói cho dễ bạn à, đừng "nhỡ" với "nếu"
Tỷ lệ tội phạm và phân biệt chủng tộc là 2 khái niệm khác nhau nha bạn. Nếu sống trong môi trường không được đảm bảo về an toàn, an sinh, thì tỉ lệ tội phạm sẽ cao hơn đó bạn, mình không có số liệu cụ thể thì mình không dám nói, nhưng nếu người da mà có tỉ lệ phạm tội cao hơn thì mình nghĩ là cũng hợp logic. Những người không được xã hội đảm bảo về an toàn và an sinh, họ sẽ có xu hướng liên kết với nhau để sinh tồn và chống lại xã hội đó bạn. Kể cả bạn hay mình cũng vậy thôi.
80 người mà bạn nói là 80 người cực đoan, giống như khủng bố vậy đó, nhưng những số đông còn lại, nếu xảy ra một biến cố gì đó gây tổn hại đến cộng đồng da trắng của họ thì sao, lúc đó bản chất con người mới được thể hiện.
ồ vâng, 80 người đó vẫn chưa hề gây ra vụ việc j cả, bạn cứ "nhỡ" thì con voi nhét lọ cũng vừa bạn ạ. bạn ko biết là người da đen đã gây thiệt hại 2 tỉ đô cho nước Mĩ trong năm 2020 hử?
Vâng người da đen gây thiệt hại cả tỷ đô cho nước Mỹ??? Thế cho tôi hỏi có thống kê người da trắng gây thiệt hại bao nhiêu cho nước Mỹ không?? Thật lạ khi tôi tưởng bạn khoa học văn minh lắm nhưng lại dám đưa ra một bình luận phi khoa học và đầy tính phân biệt chủng tộc thế??
Khi viết bài này mình tự dưng lại nhớ tới truyện này mà thấy hơi rợn. Bạn mình là một đứa luôn ca ngợi phương tây, nó nói ở phương Tây sướng vì lương ở đó cao gấp cả chục lần ở Việt Nam, rằng ở đó ai cũng giàu. Tuy nhiên khi tìm hiểu thì mình mới nhận thấy tuy lương cao nhưng chi phí sinh hoạt lại đắt. Thế nhưng nhiều người Vn cứ như con thiêu thân lao vào. Trong khi đó những người Mỹ lại đình công để được tăng lương. Xây đó họ lại bị thay thế bằng đúng những người Vn với hy vọng đổi đời. Đúng là sống trong chăn mới biết chăn có rận, chỉ có người trong cuộc mới là người hiểu truyện.
Cảm ơn về bài viết tâm huyết của bạn. Những nguyên nhân mà bạn đưa ra đã thể hiện được nhiều khía cạnh trong việc phân biệt đối xử. Theo mình, nguyên nhân của việc phân biệt đối xử với người gốc Á nói riêng và người da màu nói chung, xuất phát từ định kiến trong đầu của những người da trắng. Đó là một hậu quả từ thời thực dân châu Âu xâm lược các nước châu Phi, châu Mĩ, châu Á. Với sự vượt trội về công nghệ, năng lực, người da trắng đã chinh phục các màu da khác và khai hóa văn minh họ. Sự thất bại của các màu da khác khiến cho da trắng tự cho mình quyền cao hơn tất cả. Sự kiện Covid là một chất xúc tác cho ngọn lửa phân biệt đối xử bùng cháy mạnh hơn trước đó mà thôi. Phân biệt đối xử xảy ra khi có sự phân chia cao thấp, người thấp kém thì nhận được ít lợi ích hơn người ở địa vị cao. Trong một xã hội phân biệt đối xử là bình thường, nếu xét trên những khía cạnh có thể thay đổi được như kinh nghiệm, năng lực, trình độ, ... Bạn giỏi, bạn làm được việc thì người ta sẽ đối xử với bạn tốt hơn những người không làm được việc. Tuy nhiên nếu phân biệt đối xử dựa trên những yếu tố không thể thay đổi được như: màu da, nguồn gốc, ...thì sẽ trở thành phân biệt chủng tộc và vi phạm nhân quyền. Đây là một điều đáng lên án. Đây là một vài suy nghĩ của mình khi đọc bài của bạn. Hihi. Respect.
Điều bạn nói cũng đúng, nhưng mình nhận ra theo thời gian có một bộ phận người da trắng có học thức đã thoát khỏi định kiến của chủ nghĩa thực dân và đứng ra chống lại phân biệt chủng tộc. Tuy nhiên do một vài nguyên nhân mình đã phân tích ở trên, một bộ phận người da trắng có điều kiện kinh tế kém, ko được học hành đầy đủ, lại chịu ảnh hưởng của những tư tưởng cực đoạn của những chính trị gia dân túy (VD: Donald Trump) nên có những hành vi phân biệt đối xử với người da màu. Thực sự trong xã hội của tất cả mỗi quốc gia, mỗi chủng tộc, mỗi tôn giáo đều tồn tại những người bị xã hội ruồng bỏ (outcast). Họ thường là những đối tượng dễ bị dụ dỗ để tham gia vào các phong trào cực đoan. VD như các tổ chức khủng bố như IS thường tập trung tuyển mộ những người hồi Giáo không có khả năng hòa nhập xã hội ở các nước phương Tây để làm chiến binh. Đây là những đối tượng rất dễ bị chiêu dụ do học thức kém, tâm lí bất mãn với những bất công xã hội đang phải chịu đựng.
Còn một điều nữa làm mình thấy băng khoăn đó chính là liệu tâm lý cuồng phương Tây quá mức của một bộ phận người châu Á có đang là nguyên nhân dẫn tới phân biệt chủng tộc hay không? Chúng ta lũ lượt nhập cư sang các nước phương Tây, hi vọng vào một cuộc sống tốt đẹp hơn nhưng thực ra chúng ta lại đang tác động một cách tiêu cực đến đời sống của những công dân dễ bị tổn thương nhất tại đây. Như ví dụ kể trên các giáo viên người Philippine đã thay thế các giáo viên người Mỹ vì họ chấp nhận trả mức lương thấp hơn. Ngành nhà hàng, khách sạn cũng xuất hiện rất nhiều người châu Á. Các nhà hàng này chủ yếu tuyển dụng nv là người châu Á , hạn chế tuyển người bản địa nên cơ hội nghề nghiệp của nhóm công dân dễ bị tổn thương lại càng cao. Ví dụ như các nhà hàng ở khu China Town chủ yếu tuyển dụng người Hoa hoặc gốc Hoa.
Okie. Cảm ơn bạn đã trả lời cho bình luận của mình. Mình đồng ý với bạn ở ý thứ nhất. Hiện tại thì dân trí đã được nâng cao, cuộc sống của chúng ta đã văn minh hơn nên nạn phân biệt chủng tộc đã giảm dần theo thời gian, dẫu rằng còn mất rất nhiều thời gian nữa để chấm dứt nạn phân biệt chủng tộc này. Ý thứ hai thì mình thấy bạn dùng từ tâm lý cuồng phương Tây thì không phải. Con người luôn mưu cầu hạnh phúc, ở đâu dễ sống, dễ kiếm ăn thì mình ở, chẳng hạn như người Mĩ khó sống ở Mĩ quá thì sang VN làm thầy dạy tiếng anh, ngược lại, người gốc Á khó sống ở châu Á quá thì đi nơi khác để kiếm ăn. Mặt khác, thị trường lao động là tự do. Chất lượng lao động tương đương nhau nhưng giá nhân công rẻ hơn, nhà tuyển dụng sẽ chọn nguồn lao động rẻ đó mà thôi. Mình tạm gọi cái này là xuất khẩu lao động nhé. Mặt xuất khẩu lao động này sẽ tác động tích cực đến người lao động nước ngoài khi họ kiếm được nhiều tiền hơn, tác động tiêu cực đến người lao động bản địa khi họ không cạnh tranh lại với người lao động từ nơi khác đến, dẫn đến tâm lý thù ghét. Nhưng cũng phải công nhận rằng, dân gốc Á chăm chỉ làm việc, cần cù chịu khó, lại tiết kiệm nên cũng số tiền đó, người khác thì ko đủ nhưng người gốc Á lại đủ, do vậy thì cơ hội việc làm nhiều hơn. Ý thứ hai này mình nghĩ là do chính sách tuyển dụng lao động của mỗi quốc gia là một phần nguyên nhân dẫn đến tình trạng phân biệt đối xử của người gốc Á. Trên đây là phản hồi của mình. Vẫn còn sai sót nên mong bạn góp ý thêm.
Mình thì nghĩ nguyên nhân chủ yếu khiến nhiều người châu Á thích tới phương Tây là do truyền thông phương Tây đang phóng đại những giá trị tốt đẹp của họ trong khi đó lấp liếm đi những mặt hạn chế nhằm thu hút nhân tài người châu Á tới đầu quân cho họ. Chỉ những người gốc Á sống ở các nước phương Tây lâu năm mới hiểu rõ những rào cản mà họ đang gặp phải. Họ tài năng, có học thức, tìm được công việc tại những công ty top đầu tuy nhiên những vị trí lãnh đạo cấp cao thì luôn nằm ngoài tầm với. Có lẽ bài viết này sẽ giúp bạn hiểu hơn quan điểm của mình.
Theo mình, nguyên nhân của việc phân biệt đối xử với người gốc Á nói riêng và người da màu nói chung, xuất phát từ định kiến trong đầu của những người da trắng. Đó là một hậu quả từ thời thực dân châu Âu xâm lược các nước châu Phi, châu Mĩ, châu Á. Với sự vượt trội về công nghệ, năng lực, người da trắng đã chinh phục các màu da khác và khai hóa văn minh họ. Sự thất bại của các màu da khác khiến cho da trắng tự cho mình quyền cao hơn tất cả. Sự kiện Covid là một chất xúc tác cho ngọn lửa phân biệt đối xử bùng cháy mạnh hơn trước đó mà thôi.
Phân biệt đối xử xảy ra khi có sự phân chia cao thấp, người thấp kém thì nhận được ít lợi ích hơn người ở địa vị cao. Trong một xã hội phân biệt đối xử là bình thường, nếu xét trên những khía cạnh có thể thay đổi được như kinh nghiệm, năng lực, trình độ, ... Bạn giỏi, bạn làm được việc thì người ta sẽ đối xử với bạn tốt hơn những người không làm được việc. Tuy nhiên nếu phân biệt đối xử dựa trên những yếu tố không thể thay đổi được như: màu da, nguồn gốc, ...thì sẽ trở thành phân biệt chủng tộc và vi phạm nhân quyền. Đây là một điều đáng lên án.
Đây là một vài suy nghĩ của mình khi đọc bài của bạn. Hihi. Respect.
Mình đồng ý với bạn ở ý thứ nhất. Hiện tại thì dân trí đã được nâng cao, cuộc sống của chúng ta đã văn minh hơn nên nạn phân biệt chủng tộc đã giảm dần theo thời gian, dẫu rằng còn mất rất nhiều thời gian nữa để chấm dứt nạn phân biệt chủng tộc này.
Ý thứ hai thì mình thấy bạn dùng từ tâm lý cuồng phương Tây thì không phải. Con người luôn mưu cầu hạnh phúc, ở đâu dễ sống, dễ kiếm ăn thì mình ở, chẳng hạn như người Mĩ khó sống ở Mĩ quá thì sang VN làm thầy dạy tiếng anh, ngược lại, người gốc Á khó sống ở châu Á quá thì đi nơi khác để kiếm ăn. Mặt khác, thị trường lao động là tự do. Chất lượng lao động tương đương nhau nhưng giá nhân công rẻ hơn, nhà tuyển dụng sẽ chọn nguồn lao động rẻ đó mà thôi. Mình tạm gọi cái này là xuất khẩu lao động nhé. Mặt xuất khẩu lao động này sẽ tác động tích cực đến người lao động nước ngoài khi họ kiếm được nhiều tiền hơn, tác động tiêu cực đến người lao động bản địa khi họ không cạnh tranh lại với người lao động từ nơi khác đến, dẫn đến tâm lý thù ghét. Nhưng cũng phải công nhận rằng, dân gốc Á chăm chỉ làm việc, cần cù chịu khó, lại tiết kiệm nên cũng số tiền đó, người khác thì ko đủ nhưng người gốc Á lại đủ, do vậy thì cơ hội việc làm nhiều hơn.
Ý thứ hai này mình nghĩ là do chính sách tuyển dụng lao động của mỗi quốc gia là một phần nguyên nhân dẫn đến tình trạng phân biệt đối xử của người gốc Á.
Trên đây là phản hồi của mình. Vẫn còn sai sót nên mong bạn góp ý thêm.