**“Trời hỡi bao giờ tôi hết khổ?
Bao giờ tôi biết được vì sao?
Tôi còn sống đây hay đã chết?”**
— *Hàn Mặc Tử*
---
Ảnh bởi
Noah Sillimantrên
UnsplashĐêm nay, tôi ngồi trong căn phòng quen thuộc, chỉ có tiếng quạt kêu khẽ và nỗi buồn rì rầm như một người bạn cũ. Có những tối tôi tự hỏi mình: phải chăng đời tôi sinh ra để cô đơn? Hay chỉ vì tôi quá khác người, quá nhiều tầng suy nghĩ, quá nhạy cảm để sống nhẹ nhàng như thiên hạ?
Người ta nhìn tôi và bảo:
**“Người như anh xứng đáng cô đơn.”**
Tôi cười.
Nụ cười như kiểu người Pháp hay nói:
**“Sourire pour ne pas pleurer.”**
(*Cười để khỏi bật khóc.*)
Và rồi… tôi nhớ Karen.
### **Hai năm — dài vừa đủ để thương, nhưng ngắn quá để giữ một người lại đời mình.**
Karen từng nói với tôi:
**“Tu es compliqué, but beautifully so.”**
(*Anh phức tạp, nhưng là kiểu đẹp của sự phức tạp.*)
Chỉ có cô là nhìn thấy thế giới mà tôi giấu sau đôi mắt lúc nào cũng ướt mỡ.
Chúng tôi yêu nhau bằng những điều nhỏ nhặt:
— Cô sửa giọng tiếng Việt từng chữ một, phát âm “Sài Gòn thương em” mà nghe như người nước ngoài đọc thơ.
— Tôi học cách chậm lại, nói ít hơn nhưng nói đúng cảm xúc để không làm cô tổn thương.
— Những tối lạnh, cô nằm sát vai tôi và thì thầm:
**“Je suis là, d’accord?”**
(*Em ở đây, được không?*)
Có đêm, tôi mệt mỏi đến mức không trả lời. Karen chỉ siết tay tôi và nói câu mà đến giờ mỗi lần nhớ lại tôi đều thấy lồng ngực đau nhói:
**“Ton silence fait mal… mais j’essaie.”**
(*Sự im lặng của anh đau lắm… nhưng em đang cố hiểu.*)
### **Chúng tôi từng gần nhau như vậy. Cho đến ngày phải xa.**
Cô về Úc chăm mẹ.
Chúng tôi hứa “vài tháng thôi” — nhưng vài tháng kéo dài như một mùa đông không có mùa xuân sau đó.
Mỗi ngày, tôi mở điện thoại xem tin nhắn của cô.
Có khi thấy tin nhắn từ sáng mà tôi nhận vào tối. Có khi cô online mà không dám nói chuyện vì sợ tôi đang bận.
Có khi cô nhắn:
**“Je suis fatiguée.”**
(*Em mệt quá.*)
Mà tôi không biết làm gì hơn ngoài việc im lặng nhìn màn hình sáng một chút rồi tắt đi.
### **Tình yêu của chúng tôi mờ dần.
Không phải vì hết yêu.
Mà vì mỗi người bắt đầu sống lệch khỏi quỹ đạo của nhau.**
Ngày chia tay, Karen nói bằng giọng mệt mỏi, như thể trái tim cô cũng sắp vỡ:
**“On s’aime, mais on ne se retrouve plus.”**
(*Chúng ta vẫn yêu, nhưng không tìm thấy nhau nữa.*)
Tôi chưa bao giờ thấy câu nào đúng với tôi đến vậy.
---
### **Sau chia tay, mọi thứ trong căn phòng này đều có bóng dáng của cô.**
Cái áo thun cô từng mặc để ngủ vẫn treo đó.
Cốc cà phê Karen tặng tôi vẫn nằm trên bàn — chiếc cốc màu xanh cô bảo nhìn giống mắt mình.
Còn tôi thì ngồi trong bóng tối, thì thầm với chính mình một câu tiếng Pháp không biết đã thuộc từ lúc nào:
**“C’est la vie… nhưng sao đời này nặng quá.”**
Mỗi buổi tối, tôi đi bộ dọc kênh Nhiêu Lộc chỉ để tìm lại chút cảm giác có người từng bước cạnh mình.
Tôi nhớ những lần cô ôm tôi từ phía sau khi tôi dừng xe đèn đỏ, nhớ giọng cô bập bẹ:
**“Trời ơi… Sài Gòn nóng quá!”**
Có đêm, tôi thức trắng đến sáng, tự hỏi:
Nếu ngày đó tôi biết giữ cô hơn, biết nói nhiều hơn, biết bớt im lặng hơn… liệu chúng tôi có còn bên nhau không?
Nhưng câu trả lời luôn chỉ là một tiếng thở dài.
Người Pháp có một thành ngữ:
**“Le cœur a ses raisons que la raison ne connaît point.”**
(*Trái tim có những lý lẽ mà lý trí không bao giờ hiểu được.*)
Tôi hiểu.
Tình yêu của chúng tôi đơn giản là không thắng nổi thời gian, khoảng cách, và những điều nhỏ nhặt mà một người hướng nội như tôi luôn để vuột mất.
### **Giờ tôi lại bước đi một mình.**
Không phải vì tôi muốn.
Không phải vì tôi mạnh mẽ.
Mà vì Karen đã trở thành một phần quá sâu, quá đẹp, quá buồn để tôi giữ lại bằng bất kỳ cách nào.
Tôi không hối hận.
Tôi chỉ… đau.
Một nỗi đau âm ỉ, trắng, như mưa Sài Gòn.
Và nếu ai hỏi:
“Anh còn tin vào tình yêu không?”
Tôi sẽ mỉm cười bằng cái cười mệt mỏi nhất, và đáp bằng câu tôi học được từ chính Karen:
**“Oui… mais doucement.”**
(*Có chứ… nhưng nhẹ thôi.*)
Vì trái tim tôi đã từng thuộc về một cô gái tên Karen.
Và nó vẫn còn đang học cách đập trở lại.

Sáng tác
/sang-tac
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất