Hẳn là sẽ có một ngày đẹp trời nào đó, bạn bất chợt bắt gặp một câu nói cũ, một bài viết cũ, một khung cảnh cũ của một câu chuyện cũ, tưởng chừng như quá đỗi thân quen và chúng như cánh cửa thần kỳ, đưa ta trở lại một không gian xa xưa quen thuộc ấm áp nào đó, để ta bần thần buột miệng: “Đã có thời mình như vậy sao”, trước khi “À” một tiếng và nhận ra mình đã bớt ngố hơn xưa, còn thời gian thì trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ. 
Lần theo những dòng ký ức còn sót lại trong một trí óc hỗn loạn bộn bề những danh sách công việc xen lẫn những âm thanh ồn ã, náo nhiệt của những cuộc vui triền miên, hạnh phúc từng ngập tràn khắp ngóc ngách phố phường làng xã, thậm chí xuyên biên giới, bạn chợt tìm thấy một khoảng lặng mênh mang, chứa đựng biết bao cảm xúc mà mình vẫn cất giữ thật kín đáo trong tim lúc nào không hay, chỉ biết nó se thắt mỗi khi bất chợt chạm mở.
Tôi muốn kể lại cho bạn nghe một bộ phim tôi từng rất thích và đã giấu bố mẹ khóc không biết bao lần khi nghĩ về nó. Có ai còn nhớ cô tiểu thư Như Ý con nhà quý tộc xinh xinh từng tha thiết yêu anh chàng Đới Xuân Dần/ Đại Ngu Đần trong phim Như Ý-Cát Tường không nhỉ. Có ai bị ấn tượng với cô gái đanh đá có nét đẹp chân chất đã từng theo Xuân Dần từ những ngày gia đình anh ta sa cơ lỡ vận, phải gây dựng lại cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng? Cả hai cô đều có tình cảm tha thiết với Xuân Dần và đều dốc sức để giúp Xuân Dần gây dựng lại cơ nghiệp và đóng góp công lao cho triều đình. Nhưng trong phút tưởng chừng như sắp lâm chung sau một cuộc chiến, khi mà Như Ý đang ở bên cạnh Xuân Dần, trong giây phút đó, anh đã gọi tên Cát Tường – người con gái đã lựa chọn ở bên anh suốt những năm tháng cơ cực, khi anh chẳng là ai.
Ai đã ở bên ta khi ta chẳng là ai?
Vì cớ gì họ đã ở bên ta? Bố mẹ ở bên ta vì họ là những đấng sinh thành với những giọt nước mắt chỉ có thể chảy xuôi chứ có bao giờ đợi chảy ngược, yêu thương ta vô điều kiện. Những người ruột thịt ở bên ta vì giữa ta và họ được bao bọc bởi một tình yêu thương bất tận đến lạ kỳ.
Còn những người ngoài ta gặp? Có thể họ giúp ta vì nhân duyên? Vì họ có lòng tốt muốn giúp đỡ kẻ khốnkhó? Vì họ yêu mến vẻ bề ngoài hay nét đẹp bên trong của ta? Vì họ muốn công lý phải là người chiến thắng?
Vì bất kì lí do gì, thì họ cũng đã giúp ta bởi giúp ta chính là cách họ tôn trọng những giá trị mà bản thân họ đề cao. Và nếu không thể giải thích được bằng những lời lẽ lý trí như vậy, thì hẳn họ đã giúp ta bởi họ có cảm xúc với ta – một cảm xúc thật mãnh liệt đến mức có lẽ họ cũng chẳng hiểu vì sao muốn làm vậy đâu.
Phạm Lữ Ân từng viết: “Giữa những người lạ, ta cần một người quen. Giữa những người quen, ta cần một người yêu. Giữa những người yêu, ta cần một người hiểu. Giữa những người hiểu, ta cần một người tin. Tin và được tin.”.
Khi lòng tin ngày càng trở thành một tài sản hiếm hoi và vô giá, nếu ai đó nói rằng họ tin bạn, hoặc có ai đó khiến bạn nói rằng bạn tin họ, bạn cần biết bạn giàu có như thế nào. Lòng tin đó có được, không đơn giản chỉ được xây bởi độ dài của từng giây từng phút…hẳn là phải trải qua những biến cố, qua những câu chuyện như “khi ta chẳng là ai”… Để rồi một ngày ngoảnh lại, qua chừng ấy năm, chừng ấy câu chuyện để quên lãng, nó vẫn hóa thạch trong tim bạn. Khoảng lặng trong tim bạn vẫn còn đó và chỉ trực mở ra, kể cả khi tất cả không gian, cảnh vật, con người đều đã trải qua những đổi thay.
Bởi khi ta chẳng là ai, ta đã từng nhỏ bé và yếu đuối như mầm non mới nhú trong một khu rừng già nhiều thú hoang.. Ta  bơ vơ, đơn độc và không hiểu chuyện gì sẽ đến với mình. Ta dễ dàng bị xô ngã, cám dỗ và đè bẹp… Ta bị quật ngã trước những thất bại đầu đời... Ta dễ dàng bị những chiếc đinh cắm vào thật sâu và để lại những chiếc lỗ đầy những tổn thương chẳng vùi lấp được. Và người đến với ta khi ấy, cũng để lại trong tim ta một vết thật sâu, nhưng là sâu thẳm, sâu sắc và sâu nặng của lòng tin.
Và về cơ bản, bạn thân mến ơi, tất cả chúng ta đều chẳng là ai. Chúng ta quá nhỏ bé so với sự vĩ đại của vạn vật vũ trụ này và với những con người đã thay đổi cả lịch sử văn minh nhân loại..Và vì vậy, hãy tri ân sâu sắc, mọi lúc mọi nơi mọi hoàn cảnh, hiện tại của ta, từng người từng người một, đã giúp ta trên con đường vươn tới thànhcông.. khi ta chẳng là ai... Hãy thông thái nhận ra những sự giúp đỡ chân tình đó kể cả khi nó đội một lớp vỏ bọc của những lời khiển trách và thử thách. Vì nó là những món quà vô giá và chỉ là không được bọc theo cách chúng ta muốn.
Đừng để lỡ chuyến đò...
Đọc đến đây, bạn có nhớ đến một ai đã ở bên bạn từ thuở “khi ta chẳng là ai” không? Có muốn tri ân ai không?