Bài viết này nhằm phê phán vào một hiện tượng rất thường xảy ra ở xã hội ta, khi mà những kẻ ngu dốt, cùng với những "đức tính" của họ, đang truyền bá cái sự ngu dốt ấy đi khắp nơi, mang lại nhiều thiệt hại về người và tài sản cho kẻ khác cũng như làm hỏng cả một thế hệ trẻ.
Và dĩ nhiên cái sự ngu dốt ở đây, hoàn toàn không phải là cái định nghĩa thường thức mà các bạn đọc đầy rẫy trên mạng, mà là một cái khác, tôi xin tạm gọi là định nghĩa của bản thân.
Ngu dốt ở đây là gì?
Trong cuộc đời mình, chưa một lần nào tôi cho rằng những người không được tiếp cận với môi trường giáo dục tử tế, không có bằng này cấp nọ là những người ngu dốt. Điều đó quá sức ngu xuẩn, ngu xuẩn ở chỗ:
_Ông bán hủ tíu đầu ngõ chưa học hết cấp 3 ấy là một cao thủ dùng dao, khi mỗi miếng thịt ông xắt ra mỏng ngang miếng giấy, rớt xuống đất chó liếm không lên.
_Bà bán đồng nát chưa một lần biết đến mặt chữ là một cao thủ tính nhẩm, nhẩm nhanh đến nỗi tính thiếu gần nửa cân nhôm nhựa cho mình mà vẫn phải gật gù khen lấy khen để là tính hay.
_Ông sửa xe chưa từng có cơ hội học trường nghề, mà chỉ tốn có 10' để tháo bộ máy ra lau chùi, và 10' nữa để lắp lại toàn bộ.
Ai mà bảo họ ngu, nên ngồi ngay ngắn vào bàn, nhìn vào gương mà tự hỏi phải chăng mình còn có chút nếp nhăn nào trên não hay không. Ấy thế mà năm ngoái, gặp cái anh A, làm ở công ty B, ngồi nhậu ở cái quán C vỗ ngực tự khen, rồi gật gù khuyên nhủ thằng con mà tôi phải thốt lên: Ôi đây mới đúng là cái thằng ngu dốt.
Học nhiều vào để làm gì, thạc sĩ tiến sĩ cũng thất nghiệp đầy đường ra đấy. Con học vừa phải thôi, rồi sau này ba lo cho công việc, muốn làm chỗ nào lo cho chỗ đấy. Nhìn ba đây có cần học hành gì đâu, mà cũng nhà cao cửa rộng, nuôi gia đình, xe hơi đầy đủ.
-Ông thất phu ngu chánh hiệu con đà điểu-
Nghe xong câu này, tôi chỉ còn nước lắc đầu, thiếu điều muốn quỳ xuống lạy ông thần Ngu. Cái ngu này nó không chỉ hại chính bản thân ông, mà nó còn hại cả một thế hệ sau này, liên lụy đến một xã hội, đến tương lai của cả một đất nước. Cái ngu này là từ tư tưởng, từ suy nghĩ, từ cái tự ái, và là cái biện hộ cho sự thiếu thốn học thức của bản thân mình.
Hại chứ, hại nhiều lắm. Về những hình ảnh, những dẫn chứng, thì các bạn cứ search trên mạng. Mà cái nguy hiểm nhất là chả bao giờ những kẻ ngu này chịu nhận ra điều đó ở bản thân, mà giãy nảy lên mỗi khi bị đụng chạm. Một điều tôi luôn nhận thấy ở tuýp người này, là họ luôn luôn ca ngợi vào sự khéo léo, sự vĩ đại của bản thân và luôn cho rằng tiền có thể giải quyết được mọi việc, và trong lĩnh vực "lo lót" này thì họ rất thần thông quảng đại. Và cái sự truyền bá ấy nó dẫn đến một thế hệ mà:
_Thợ xây đi làm không biết cầm cây thước đo cắt gạch. Cắt ở đầu hè cho đã xong lại vào ướm ướm, lại gật gật gù gù cho qua mong đến giờ đi uống bia. Ấy thế chủ mà dám động vào, là đảm bảo xi măng "để quên" ngoài mưa hỏng cả chục bao, đồ đạc thất thoát vô số kể. Rồi chủ có dám nói câu nào không? Hay vuốt vuốt cho xuôi vì sợ việc lỡ dở, mà đội thợ nào cũng sàn sàn như nhau.
_Bảo vật tranh sơn mài đẳng cấp quốc gia, được chính thợ phục chế tranh sơn mài "bảo trì" hẳn -30%.
_Thợ cắt kính đo đo đạc đạc cho đã đến lúc chở đến ráp vào chả miếng nào khớp, lại lầm bầm chửi thợ nhôm, chửi trời nóng kính nở ra không vừa, lại chở kính về lúi húi 1 ngày công cán.
_Là thợ cơ khí làm gãy con dao tiện, bị nhắc nhở thì đùng đùng lên bỏ việc sang chỗ khác làm. Vì thầy thì lắm mà thợ thì được có bao nhiêu?
_Chuyên gia phục chế công trình cổ dùng phương pháp Power Washing để diệt nấm mốc trên công trình cổ ở Huế bị đám ất ơ nào đó bảo cổ kính là phải rêu phong. À ừ thì cổ kính, thì rêu phong để xem được bao nhiêu lâu nữa thì hỏng hết cả.
_Học sinh đi học không vỗ ngực tự tin vào tri thức của bản thân, mà tự tin vào chức quyền của bố mẹ mình, tự tin vào quan này hệ nọ.
Tức là cái chuẩn mực về kiến thức, chuẩn mực về chất lượng làm việc, năng suất... nó bị chèn tới mức thấp nhất, thậm chí chả cần phải học hành nhiều chi cho cam mà đi theo thầy theo thợ làm 1-2 ngày là đủ. Bởi vậy nên các vị Shark đang bảo phải tăng giờ làm lên, bởi vì năng suất làm việc càng ngày càng đi xuống theo diện rộng. Nguyên một cái standard nó như thế thì thật sự cũng đến chịu mà thôi, bởi vì ai cũng cốt học cho “ra” để mà đi làm kiếm tiền bù lỗ, chứ chẳng ai còn hứng với thú để mà trau dồi kiến thức cho tử tế. Và cũng vì cái standard này mà chúng ta cứ cãi cọ nhau mãi, trong khi đó ở EU thợ xây phải đi học trường nghề hẳn 2-3 năm, có kiểm tra thi sát hạch thực tế đầy đủ, không vững kiến thức thì học lại kẻo lại mang hoạ vào thân và hoạ cho kẻ khác.
Xin hỏi tại sao bao nhiêu sinh viên ra trường được đào tạo bài bản vẫn thất nghiệp? Không bàn đến vấn đề chất lượng giáo dục và định hướng ngành nghề, mà còn phải bàn đến cái đội ngũ "Ngu thế hệ mới" chễm chệ ngồi vào ghế này, ghế nọ rồi lại vỗ ngực tự khen thành quả, nên bao nhiêu người mới phải ngậm ngùi chuyển hướng. Tôi hoàn toàn không đề cập đến việc học ngành nghề nào, ĐH Cao Đẳng hay Trường nghề, học thầy hay tự học, mà chỉ cốt yếu họ dụng tâm học hỏi, không vì cái thiếu kiến thức của mình mà từ bỏ lối thoát khỏi ngu dốt. Ác một cái là trong cái xã hội quay quần bên đống polymer sặc mùi này, thì tay nào có tiền, tự khắc ngôn tựa ngàn vàng. Và một khi cái tự ái của họ lên đến đỉnh điểm, thì họ phải tự cao tự đại vào những cái họ có để mà bù qua đắp lại. Người chỉ vào chiếc xa mà hót véo von, kẻ khoanh tay câng mặt đứng cạnh ngôi nhà dát vàng thiết kế thô thiển. Tôi chỉ ngồi với tay A đã kể phía trên tầm 10-15' là cảm thấy cuộc đời như bị lãng phí đi mất 5-10 năm. Nào là sống phải biết đặt quan hệ, phải tinh ý, phải biết cách mà dùng tiền. À vâng, mời anh dùng tiền chữa ngu cho cả bố con nhà anh, em xin kiếu.
Tạm biệt ông thần Ngu xong, đi ra đầu ngõ gặp ông hủ tíu nghe kể chuyện đời, tự nhiên thấy nó thấm thía hơn nhiều.
Nhà tui ngày xưa nghèo lắm cậu, không có điều kiện đi học đi hành gì hết đâu, cha mẹ thì bệnh tật nên tui phải đi làm từ sớm. Mà cái nghề hủ tíu này mình đi làm cho quán người ta rồi học làm luôn, chớ làm gì có trường có lớp. Mình ít kiến thức, ít chữ ít nghĩa thì phải cố gắng nhiều để học hỏi. Học được bao nhiêu là ráng học bấy nhiêu. Bây giờ có con rồi là cố gắng cho con nó đi học đầy đủ, để có kiến thức trong đầu bớt khổ cậu ơi.
Mấy ai hay được rằng ông chú hủ tíu phải thức khuya dậy sớm phụ chủ làm làm nồi nước lèo để mà học hỏi, cắt thịt chai cả bàn tay mới được mỏng như tờ giấy. Hiếm ai ngờ rằng bà cô đồng nát phải kéo tụi học sinh lại mà hỏi cách cộng trừ nhân chia đếm nhẩm, để mà còn đi làm mưu sinh nuôi con cái ăn học. Tôi trân trọng những con người này là vì họ cầu kiến thức ghê gớm, họ quý cái sự học đến vô vàn, phần vì đó là cái họ thiếu thốn, phần vì để cho thế hệ mai sau được sáng sủa hơn. Trong khi đó kẻ ăn không hết, người lần mò mãi không ra. Nhiều vị bảo rằng có kiến thức trong đầu mà bần cùng, khố rách áo ôm thì cũng vô dụng, ấy thế mà trong điển tích có Tất Đạt Đa từ bỏ ngôi vị, đi tha phương cầu thực cốt để đào sâu tư duy, để tìm ra con đường cho chúng sanh tự cứu bản thân khỏi khổ khỏi nạn. Không có tay Einstein ngoài ăn cơm vợ nấu, ở nhà vợ dọn, ngày chả làm gì ngoài đi bộ 3-4 km rồi về nhà châm cây tẩu lên ngồi tư duy thì thời nay khoa học kỹ thuật làm gì đi được đến như thế? Hay phải chăng cha nội Newton mà đừng lười biếng ngồi dưới gốc táo thì bây giờ ở sổ sách địa phương hẳn phải ghi danh anh hùng nhặt táo, thay vì nhà khoa học bậc nhất thời đại không? Cứ tưởng tượng đến những thứ đó mà thấy rùng mình nổi da gà tởm lợm. Các vị cứ việc ăn xổi ở thì, cứ việc “khôn theo cách của bạn”, tôi thì tôi chọn làm kẻ khố rách áo ôm, cốt để thông tuệ tư duy, để có cái gì đó truyền lại cho các thế hệ sau, chứ không phải một mớ tiền và chức vị sặc mùi Polymer thấm máu dân lành.
Nói đến đoạn này, nhiều đồng chí lại bảo rằng tôi ghen tị với các vị "đại gia" kia, dĩ nhiên người ta phải giỏi giang lắm mới làm ăn được tới nhiêu đó. Tôi không phản bác khả năng của họ, mà chỉ đơn giản là chỉ trích cái Ngu từ trong tâm tưởng, cái giấu dốt của họ. Hai vấn đề này hoàn toàn khác nhau. Còn một khi đã tiếp xúc được với các gia tộc giàu thật sự, và đi lên bằng học vấn đích thực mới thấy họ đầu tư vào giáo dục cho thế hệ con cháu đến mức nào. Đừng nghĩ rằng là tiểu thư, công tử con nhà quyền quý mà nhẹ nhàng. Họ phải dùng năng lực của mình để cạnh tranh rất khốc liệt, còn các tay ăn chơi trác táng thì nó nổi lều phều lên là quá hợp lý trong cái thời đại này rồi. Những hậu duệ còn lại ấy, các bạn phải gặp họ trong môi trường làm việc chuyên nghiệp, để ý đến cái tên dài loằng ngoằng của họ thì mới biết rằng đấy là hậu duệ nhà trâm anh thế phiệt hạng nặng. Họ khiêm tốn và rất giỏi.
Nghĩ mà thở dài cho những tay thất phu ngu dốt ăn sâu vào máu.
Ngu không phải cái tội nặng nề cho lắm, mà tội ở chỗ tự ái và tự cao. Hai cái cộng lại với nhau là xứng yêu nghiệt.
Cũng thấy mình nông cạn, cẩu thả, ảo tưởng sức mạnh lắm luôn, lại cứ phải thường xuyên tự nhắc mình ngu dốt.
Nói thế này chắc hơi lạc đề xíu, nhưng có một cái mà mình để ý từ lâu, đó là người xưa họ dùng những từ như ignorant (thiếu hiểu biết, dốt), rồi "giặc ngu giặc dốt", rất tự nhiên và thoải mái ha. Nhưng thời nay thì dễ gì dùng những từ như vậy?
Ví như Osho, Krishnamurti họ bàn về ngu dốt rất tự nhiên. Hoặc xưa tí nữa thì có cụ Phan Chu Trinh nói về thói hư tật xấu người Việt. Quyển Khuyến học của Fukuzawa cũng phê phán người Nhật cổ hủ, ngu dốt, vọng ngoại các thứ.
Nay nếu ai có hay coi các comment báo mạng nước ngoài, sẽ thấy mấy từ "don't take it personally" hay "no offense" là rất nhiều. Kiểu như, bạn ra đường nói "ô bầu trời xanh đẹp quá!" cái có anh bạn gần đấy chả liên quan cảm thấy bị xúc phạm chửi "đ!t mẹ mày không biết tao bị mù màu à!". Này mình phóng đại cho vui, nhưng quả thật là thời nay nói cái gì mà không xúc phạm ai đó chắc khó hơn xưa rất nhiều.
:))
Dạm nghĩ, nguyên nhân của tình trạng này một phần có lẽ do thời đại mạng xã hội cổ động cái tôi cá nhân hơi quá, mà như vậy đúng là dễ tự ái tự cao thiệt.
p/s: Lâu quá không thấy bác viết bài, welcome back. :))
Tôi phát biểu y như này ở một bài khác trên Spiderum, được 8 cái upvote nhưng nhìn lại chỉ thấy số 2, tức là tỷ lệ up / down vote là 8/6 =))
Người bên dưới rep lại tôi (được nhiều upvote lắm), bảo đấy là "lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau". Tôi chỉ thấy giả dối. Người ta lựa quá nhiều, lúc nào cũng chỉ mong xoa dịu nhau nên sự thật phũ phàng vốn đã khó nói ra nay lại càng không có chỗ đứng.
Thô nhưng thật, có thể vô duyên, nhưng vẫn hơn là giả tạo.
Ông biết nói giảm nói tránh không? Thay vì ông dùng từ ngữ nặng nề tiêu cực, thì ông có thể dùng từ khác hay cách nói khác để vừa truyền đc ý của mình vừa không kích động cảm xúc tiêu cực của đối tượng cơ mà. Ông gọi như vầy là giả tạo hả? Tôi lại sợ mấy người "thật" như ông lắm luôn, bản thân mình thô lỗ k sửa lại nói ng khác giả tạo.
Có lẽ là việc đánh giá như thế nào (lịch sự/thẳng thừng) còn phải xét tới việc mình đang đánh giá điều gì và cách mọi người nhìn nhận về điều đó đối với bản thân nữa.
VD như tác giả đang chửi cái ngu, nhưng thật sự, đọc xong mọi người đều "Có lẽ là nó chừa mình ra". Nó là chuyện chung, và chẳng có ai bị khó chịu vì cái chung chung cả. (Vì hầu hết mọi người không ai nghĩ là mình ngu cả).
Nhưng khi nói về cái xấu/đẹp thì tự nhiên ai cũng có những thứ tự ti của riêng bản thân. Việc nói hẳn "Mày xấu thì mày xấu!" nó đánh thẳng vào cái tôi của bản thân rồi, nó trở thành chuyện cá nhân, và mọi người sẽ khó chịu hơn vì nó.
Cay cú không? Đấy chính là lý do tại sao người ta cần khéo léo.
Cùng 1 vấn đề 1 ý kiến mà 1 người nói thì người ta quý, người ta thích nghe, còn mấy ông "thô nhưng thật" thì chỉ khiến người khác muốn đánh nhau.
Lắm ông khuyên người ta, nhưng cứ phải "ĐM, mày ngu chư ch* phải làm thế này, thế này." Hoặc tệ hơn là chửi người mình muốn khuyên và dạy đời. Thế là vô duyên, thiếu tinh tế chứ chẳng phải thật gì cả.
Học nhiều vào để làm gì, thạc sĩ tiến sĩ cũng thất nghiệp đầy đường ra đấy. Con học vừa phải thôi, rồi sau này ba lo cho công việc, muốn làm chỗ nào lo cho chỗ đấy. Nhìn ba đây có cần học hành gì đâu, mà cũng nhà cao cửa rộng, nuôi gia đình, xe hơi đầy đủ. ba mình đi nhậu với mấy chú cũng thường hay nói mấy câu này, cái này cũng kiểu rượu vào, buồn buồn nói chơi, thấy mình lờ khờ lù khù quá nói vậy thôi, chứ về nhà toàn bảo mình lo mà học hành không học thì mua bò cho chăn hoặc bán vé số. Khoan hãy nghe vài câu mà đánh giá vội bạn ơi
- Tôi thì thấy dân tình thiên hạ đồn nhau là học nhiều rồi cũng để kiếm tiền. Vậy trọng tâm của cái câu chữ huyền thoại này nó lại nằm ở chữ “kiếm tiền” . Mà từ khi người mình bắt đầu thấm nhuần tư tưởng triết học nhận thức thế giới qua vật chất thì tiền nghiễn nhiên lại có một sức mạnh kinh khủng tởm đủ để vật chết bất cứ bố con thằng nào?! Rồi người người nhà nhà đua nhau vào kiếm tiền chứ cũng chẳng nghĩ nhiều xem việc học nó còn có thể làm được cái của gì khác? Nay anh bán được lô đất lời mấy trăm triệu, em thạc sĩ đang vùi mặt trên bàn giấy ở cơ quan lương tháng chưa đến 2 chục củ. Đấy người ngoài nhìn vào hẳn là người ta sẽ khen thằng anh giỏi? ((= . Vâng. Thì cũng nói đến đây thôi chứ vẽ ra nữa thì dài và lại còn nhiều cái bất cập. Thứ ngu dốt như mình mà lại thêm nhỏ bé nữa thì tốt nhất là cứ điên điên khùng khùng sống cho chót cái kiếp người, nói ra thiên hạ lại biết mình ngu, đâm ra cũng hơi ngại ((=
Trọng tâm của nó là "học" chứ. Từ học sẽ đạt được tiền và mọi thứ. Chẳng qua quá nhiều người tập trung vào lĩnh vực tiền thôi. Vậy nên mình đề xuất ở đây là muốn học cái gì. Vì mỗi hành động suy nghĩ của ta đều do quá trình học hỏi mà ra hết. Học kiếm tiền cũng là học. Trong lĩnh kiếm tiền thì đúng là thằng anh hiện tại có lẽ giỏi hơn, nhưng mục đích của thằng em đâu có phải là kiếm tiền và nếu nó kiếm thì tiềm năng của nó đến đâu. Nên nói ngu thì ai chả ngu. Nhưng mình thấy có một kiểu người cái gì cũng giỏi, gọi là nhà thông thái thì họ đỡ ngu hơn phần còn lại :v
Học không phân nơi chốn, ko phân bằng cấp và lĩnh vực. Cốt yếu là dụng tâm học hỏi và không vì cái tự ái tự cao của bản thân mình mà ngưng làm điều đó.
Anh A ở đây căn bản là góp phần tạo ra một thế hệ coi tiền là trên hết. Lợi trước mắt cho quyền chức và làm giàu, nhưng lâu dài liệu có lợi ích hay không đối với sự tiếp cận tri thức của dân chúng? Hay nó tạo ra một cái thiên kiến gọi là không học cũng làm ra mớ tiền, đầu tư mua đất đai rồi chổng vó 1 mớ?
Bài viết rất hay, nó đánh đúng vào cái mà tôi thường trăn trở là ko lẽ người Việt mình giờ chỉ quan tâm đến tiền và mối quan hệ hay sao? Còn kiến thức, lòng kiêu hãnh (khác với tự phụ hoặc ngạo mạng), vị tha, khôn ngoan trong lựa chọn (power of choice), danh dự ..v..v. thì sao? Chỉ là cục xà bông, mớ giẻ rách? Nhưng hoá ra có vài người như bạn vẫn cho tôi lòng tin con người chưa hoàn toàn mất đi những thứ vô giá ấy (ko có giá cả nào có thể mua bán đc và bán cũng ko đc đồng nào). Cám ơn bạn! Mong là ngoài đời bạn vẫn sẽ thật sự nghĩ và làm y như bạn đã viết bài này để tôi có chỗ dựa tinh thần tin là mai kia đi ra đường sẽ gặp đc 1 anh hoặc 1 chị nào đó ko bị ngu để có thể thở đc cùng họ!
Nói đến cái ngu trong bài này thì phải nói đến cái nguyên do. Chủ yếu chỉ có 2 thứ thôi: đó là khôn lõi và sự nhầm tưởng về gia sản!
° Thứ nhất: về khôn lõi thì tôi nghĩ bạn và số đông người ủng hộ bài viết này cũng đã hiểu quá rõ rồi. Đôi khi ko muốn cũng phải làm, ko thì nó lại bảo "con sâu làm rầu nồi canh". Làm nhiều lần nó đâm ra thói quen. Thói quen thành tính cách và truyền từ đời này qua đời khác. Lịch sử ngàn năm văn hiến, sau hàng ngàn năm thì cái tính khôn lõi đã vững như bàn thạch rồi. Đút lót, nịnh bợ, chè chén trên bàn đám phán là 3 trong số rất nhiều chuẩn mực đạo đức của ông chú KHÔN LÕI mà ra.
° Thứ hai: con quan rồi lại làm quan, 1 thằng làm quan cả họ đc nhờ, rồng rồi lại đẻ ra rồng - dòi bọ rồi lại đẻ ra dòi bọ. Gia sản mà họ gầy dựng nên - bao gồm cả cơ đồ trị nước, họ chết đi để lại ngôi vua cho thằng con bất tài vô dụng -> dân đói khổ. 1 ông bá hộ bốc lột sức lao động của người làm thuê, ông ta giàu để lại tiền cho con cái -> người dân khổ. Con ông này bà nọ "lỡ" tay đánh rơi lọ axit vô mặt con bạn ngồi kế -> người dân khổ. Cái gia sản mà họ nghĩ là con cái của mình đc thừa kế 1 cách hợp pháp, đc xây dựng trên sự bốc lột và thiếu công bằng liệu có yên ổn mà đi lên trong khi cái cốt lõi là mấy đứa cocc toàn bọn sida học dốt lên nắm giữ? Anh Cường đô la nay vẫn núp váy mẹ mặc dù anh đã ở tuổi gần 40 mà chưa giúp đc gì cho cái gia sản của mẹ anh. Hay con ông này bà nọ ra nc ngoài học hành xong trốn luôn bên đó ko thấy về giúp gì cho đất nc, tiền Việt mà đổi ra đô la dư sức nuôi chúng nó ăn học đến già vẫn chưa hết - tiền đó đào đâu ra?
Tôi nghĩ 2 thứ trên đã có từ thời ngàn năm văn hiến rồi, đáng lẽ đã có thể đưa vào lịch sử để con cháu đời sau nhìn vào để biết mà né vì chúng ko còn hợp thời nữa. Vậy mà vẫn còn đc áp dụng, đc vận hành, đc đưa ra chém gió và đâu lại vào đấy.
Rồi mai này, khi mà các vị đại gia ấy, hay các anh các chị cocc ko thật sự có kiến thức chuyên môn hay am hiểu về những đạo lí ở đời mà gặp phải vận đen thì cái gia sản của thiên trả địa ấy ko cánh nhưng lại bay, mới thấm thía cuộc đời. Anh công tử Bạc Liêu, anh chuyên viên địa ốc gặp ngay cơn khủng hoảng nhà đất, những tay chơi chứng khoán trong thời khủng hoảng kinh tế, những ông quan bị cắt chức do tham ô và đương nhiên là cả họ nhà ông - những con người này đi về đâu, chắc bạn cũng đã biết. Đến đây thì nhân-lễ-nghĩa-trí-tín (đồng ý là hơi bị xa xưa, nhưng nó bắt nguồn từ cái lõi của xã hội con người thì vẫn đúng chứ ko lỗi thời lạc hậu) mới quan trọng biết nhường nào!
Người bên dưới rep lại tôi (được nhiều upvote lắm), bảo đấy là "lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau". Tôi chỉ thấy giả dối. Người ta lựa quá nhiều, lúc nào cũng chỉ mong xoa dịu nhau nên sự thật phũ phàng vốn đã khó nói ra nay lại càng không có chỗ đứng.
Thô nhưng thật, có thể vô duyên, nhưng vẫn hơn là giả tạo.
ồ mà nếu ai đó chửi : " địt mẹ mày không biết tao mù màu" như trong hoàn cảnh trên, mình sẽ nói ngay : ồ , anh thật may mắn khi ko phải nhìn thấy những ngày u ám.
cách mình tiếp cận cuộc đời mà cứ rén thì mệt lắm. : ))
ba mình đi nhậu với mấy chú cũng thường hay nói mấy câu này, cái này cũng kiểu rượu vào, buồn buồn nói chơi, thấy mình lờ khờ lù khù quá nói vậy thôi, chứ về nhà toàn bảo mình lo mà học hành không học thì mua bò cho chăn hoặc bán vé số. Khoan hãy nghe vài câu mà đánh giá vội bạn ơi