"Ngoan" có thật sự tốt không?
Bạn tôi có đứa em, năm nay thi lên cấp ba. Nhà thằng cu trong huyện, đang nhắm trường chuyên tỉnh trên Thành phố. Hôm nọ, chợt nhớ...

Bạn tôi có đứa em, năm nay thi lên cấp ba. Nhà thằng cu trong huyện, đang nhắm trường chuyên tỉnh trên Thành phố. Hôm nọ, chợt nhớ ra vừa thi xong, tôi có hỏi xem thằng bé thi cử thế nào, thì bạn tôi nhún vai: "Kệ, bố mẹ tôi cũng chẳng phấn đấu cho nó vào chuyên lắm. Được thì được không thì học cấp ba trong huyện, càng dễ quản".
Lúc đấy tôi mới giật mình. Những gia đình tôi quen trước giờ, thường bằng mọi giá, chính thống hoặc thậm thụt, để con mình được trường chuyên lớp chọn. Còn giờ mới ớ ra, nhiều nhà chẳng nghĩ như vậy. Hoá ra, nhiều nhà (đặc biệt là ở quê) vẫn thích "quản" con, hay nói cách khác, "kiểm soát" để con "ngoan" hơn là cho nó cơ hội học tập (có lẽ là) tốt.
Đương nhiên, chuyện trường chuyên lớp chọn chỉ là một ví dụ, và đương nhiên tôi cũng không ủng hộ việc phụ huynh tìm cách tiêu cực để cho con vào trường. Tuy nhiên, việc rèn cho con "ngoan" là thứ suy nghĩ hết sức dộc hại, đối với bản thân người trẻ.
Một ví dụ khác. Bạn tôi, vừa tròn 21, đi du học rồi, đi chơi xa xa cũng phải... xin phép mẹ. Như một sự trùng hợp, suốt hai mốt năm nay, đường tình duyên của cậu luôn trắc trở. Chẳng phải "lỗi" do bản thân cậu: Cậu ấy là người hiền lành, tốt bụng và thiện tâm nhất quả đất, chẳng nề hà giúp đỡ ai cái gì, kể cả người ấy trêu cậu suốt ngày hoặc nhỡ tay lấy cậu làm ví dụ cho một bài post facebook. Về cơ bản, cậu ấy là một ví dụ điển hình cho từ "ngoan" (và hiền).
Nhưng ngoan có thật là tốt không? Bản thân tôi luôn được gia đình cho là “ngoan”. Mỗi con người tồn tại bằng hình ảnh của bản thân trong mắt người khác, nên việc tôi có ngoan thật hay không, tuỳ mỗi người nghĩ. Nhưng, là một đứa con “ngoan”, ngoài việc thỉnh thoảng chiều lòng ông bà cha mẹ ra, thì nó hoàn toàn vô tích sự.
Cái từ “ngoan” nó chỉ phù hợp cho trẻ con 5~15 tuổi. Vào cấp ba mà còn bị nhận xét là ngoan thì ắt hơi khó kiếm bạn. Đi làm, người ta không nhận xét được gì ngoài từ “ngoan”, thì chứng tỏ mình vô dụng. Lớn hơn nữa mà còn ngoan, thì chắc chắn có vấn đề về trí tuệ. Tóm lại, “ngoan” cũng giống như biết tự rửa đít: Bé biết làm thì cả nhà vỗ tay, lớn rồi mà vẫn chỉ có mỗi cái “chiến tích” đấy để khoe thì hơi ghê.
Thế mà, vẫn còn rất nhiều bố mẹ muốn dạy con mình rửa đít khi nó mười lăm mười bảy. Cái này, bên Tây bọn nó gọi là Helicopter Parents. Những ba mẹ kiểu “máy bay trực thăng” này lúc nào cũng vỗ phành phạch trên đầu con cái, kiểm soát con cái bằng mọi giá có thể. Đương nhiên, chỉ kiểm soát xem con có ngoan không, còn đâu kệ mẹ.
Có máy bay trực thăng rồi, con cái cần gì thì máy bay sà xuống viện trợ, sợ thì đu càng phành phạch bay lên. Cuối cùng, thanh niên, ngoài cái mác “ngoan” ra, chẳng biết làm cái đếch gì mà cũng chẳng biết mình muốn làm cái đếch gì. Thế ngoan để làm cái đếch gì?
“Cháu nó “ngoan” lắm”, là một cái phù hiệu đỉnh cao để các bố mẹ khen nhau, và khen con lẫn nhau. Nhưng, cháu nó ngoan mà đến đặt cơm cháu nó cũng đếch biết, đi làm thì nửa ngày cháu xách dái đi về (cháu đang viết bài này đây, cháu xin lỗi), thì ngoan làm cái đếch gì? Ngoan đến nỗi đần đụt, ngồi ngây ngây cả ngày, đến lúc hỏi ý kiến thì sợ thụt cả ấm chén lên họng, cái mẹ gì cũng cần người khác quyết hộ, thì ngoan làm cái đếch gì? “Đấy, trộm vía bác ạ. Cháu nhà tôi ngoan lắm, cả ngày chỉ ngồi nguyên một chỗ, dù hơi hôi nhưng vô tích sự, chả hại ai bao giờ”. Ủa thế cháu nhà bác là cục cứt à?
Càng thấy, cái suy nghĩ “muốn con ở gần cho dễ quản” nó buồn cười và cổ hủ dễ sợ. Và thật kì lạ là, nhà ở quê, đặc biệt giới trung lưu thị trấn, thì lại càng muốn ép con ngoan. Bạn tôi, trong ví dụ đầu, tự nhiên nghĩ “Ở quê họ muốn rèn con ngoan, vì chính họ cũng có đi đâu bao giờ, nên cái gì với họ cũng kì lạ, cũng nguy hiểm”. Chắc cái cách sống đó sẽ thành công với cuộc sống xóm giềng nửa thế kỉ trước, chứ bây giờ văn hoá hội nhập, ngồi ở Ba Vì cũng xem được sếch ở Ba Lan, thì càng che mắt con khỏi mấy thứ nguy hiểm, hoá ra lại càng đẩy một đứa lớn xác nhưng thiếu kinh nghiệm vào chính những nguy hiểm đó.
Hơn nữa, có thể bảo vệ một đứa thiếu kinh nghiệm lúc nó 5, 10, thậm chí 15 20 tuổi. Chứ đến lúc nó 25 27 tuổi, phụ huynh thì ốm yếu, ai bảo vệ được nữa? Cứ đòi giám sát, phành phạch bảo vệ trên đầu các con, xong đến lúc các con đếch có kĩ năng gì thì lại đè ra chửi. Y hệt mấy thằng chỉ huy trên máy bay trực thăng, chán!
À và con "ngoan" chứ cháu nó có "ngoan" thật không?
Tôi học Quảng cáo, trong sách Nhập môn có nói về cách tiếp cận tâm lý đối với một số nhóm đối tượng trên nhân khẩu (Demographic).
Các giáo sư tiến sĩ nói cách tiếp cận giới vị thành niên bên Tây một cách hết sức qua loa (peer-pressure, live in the moment...) chỉ một đoạn, thì họ lại nói về giới trẻ Châu Á một cách vô cùng... băn khoăn.
Họ bảo, tiếp cận giới trẻ Châu Á khó bỏ con mẹ ra ấy, vì bọn nó có "hai cuộc sống" (two faces/persona hay cái gì đấy tương tự). Một cuộc sống là để trưng ra với "helicopter parents", cháu ngoan các bác, đeo khăn đỏ đi ngủ các thứ.... Một cuộc sống với bạn bè, nơi chúng nó phải chịu peer pressure cao gấp nhiều lần bạn cùng trang lứa bên Tây.
Đấy, bọn nó cứ phải sống hai cuộc đời, nên cách tiếp cận cũng phải chọn một trong hai thứ, khó bỏ mẹ ra. Cái mặt "ngoan" bọn nó trưng ra với ông bà phụ huynh, chắc gì đã là cái mặt "ngoan" nó trưng ra với bạn bè?

Quan điểm - Tranh luận
/quan-diem-tranh-luan
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

Quy Tran
mình cũng đươc công nhận là một đứa "ngoan" trong mắt ba mẹ ông bà, và mình cũng khá là đồng ý với bài viết này, năm nay 25 rồi nhưng đầu óc trống trơn
chưa làm được gì, cũng ko biết muốn làm gì, cũng không biết có thể làm được gì. Một cục thịt 25 tuổi vô dụng. Đúng ! tớ không cặn bã nhưng thật sự vô dụng.
. Bây giờ thì ba mẹ không còn là helicopter nữa nhưng hậu quả nó đã ăn quá sâu vào tâm trí. Không biết gỡ như thế nào và liệu bản thân có tự gỡ được hay không.


- Báo cáo
Lê Khôi
Do bạn dám liều và chấp nhận rủi ro và thay đổi dc thôi. Nôm na nói ra dám bước ra vùng an toàn. Còn nói theo cách khác là con người chúng ta học từ đau đớn và thất bại.
- Báo cáo

Quy Tran
Cậu biết đấy, cái gì nó ăn sâu vào não quá lâu rồi thì gỡ ra cũng không phải dễ, nói thì lúc nào cũng bước ra khỏi vùng an toàn, nhưng nói gì thì nói bước ra cũng phải có cái gì để bám :v
- Báo cáo
Blur Vũ
Cái khó là phải cần học thêm quá nhiều kĩ năng và xây dựng những mối quan hệ vững chắc và cái giá trị riêng của mình. Trong khi đó bạn bè đồng trang lứa đang chạy đua hơn thua và bỏ mặc kẻ yếu không giá trị. Nói chung cái khó là phải xây dựng Niềm Vui - Giá Trị - Mối Quan Hệ, trong khi đó những năm tháng tuổi trẻ mình lại phạm sai lầm lại chồng chất sai lầm, khói lúc nào cũng nhiều hơn lửa, nên cách cách duy nhất là phải đưa mọi thứ từ số âm về 0, sau đó chỉ cần lên 1 là tiến thôi, nhưng khoảng cách của người đi sau và đi trước thường rất lớn, nên bạn phải có phương hướng, chiến lược phát triển một cách thông minh thì mới nhanh được.
- Báo cáo

Ngoaoooo

Huhu, tôi cũng thế nên phải tự viết mà cảnh tỉnh ra thôi ::::)) Cậu cũng cố ha.
- Báo cáo

Quy Tran
cám ơn cậu 

- Báo cáo

totoro.0103
thay đổi từ từ thoi bạn ơi.thói quen 25 năm mà bảo mai bỏ đươc thì cũng khó
- Báo cáo

Quy Tran
ờ tớ biết, cũng đang gỡ dần ra.
- Báo cáo

Blue Apple
Dù ở tuổi nào thì cái bản năng làm cha mẹ, bảo vệ con cái nó găm vào genes của phụ mẫu rồi, nên cưỡng bỏ sự quan tâm khi thấy ngột ngạt ở cái độ tuổi xác con trâu đầu con chó, tính tình xiên xẹo ngấp ngổm chưa ổn định,...chắc chắn là không nên. Dù cảm thấy như "wow, trưởng thành bỏ mẹ rồi đấy" nhưng như thế là đau, là buồn cho mong muốn được yêu con của cha mẹ và cũng hại cho đầu óc non nớt nhưng xung mãn của mình. Thế nên cách tốt là nhẹ nhàng và từ tốn chút một tự lo bản thân, để dần cả 2 bên phụ huynh và con cái đều không bị sốc. Cũng như cái cách khi xưa thoải mái ôm mẹ, hôn lên má bố, cảm thấy hãnh diện khi được bố đưa đi học,...rồi đến cái tuổi lớn hơn dần cảm nhận thấy sự ngượng ngùng của những cử chỉ thân mật. Từ từ thôi, bởi cái gì đến cũng phải đến.
- Báo cáo

Mutou Ryuji
ko hiểu sao phụ huynh bên Tây họ dám buông con mình từ khi chúng nó còn nhỏ , nên tụi nó 18 tuổi là đi du lịch nước ngoài dễ như ăn cơm.
- Báo cáo

Hà Thanh
bên Tây có nhiều QG lắm
- Báo cáo

MlemMlem
Okieeee là 1 thằng luôn dc đánh giá là ngoan đến tận năm 19 20 tuổi thì đồng cảm với cái cảm giác đó kinh khủng. Ngày xưa cứ nghĩ là phải ngoan như thế mới ra đời mới giỏi này nọ, đến khi ra đời ăn cú lừa thì mình bật hẳn luôn :'v Từ đó phải đập đi hết tư duy cũ mà luyện lại tư duy mới, cách đọc sách mới. Cũng qua được 4 5 năm r nhưng vẫn rụt rè nhiều thứ há há
- Báo cáo

Nguyễn Việt Anh
Đi chơi xa cũng nên nói với người nhà một tiếng. Lỡ có mệnh hệ gì thì cơ quan chức năng cũng có chút thông tin để tìm kiếm thi... à nhầm... kiếm người.
- Báo cáo

Ngoaoooo

Đúng nè ^^
- Báo cáo
Lê Khôi
Theo mình chuyện 2 face là bình thường. Bởi vì văn hoá gia đình ở châu á cao hơn ở bên Tây. Bên có thể tung hoành ngang dọc ngoài xã hội về nhà vẫn là đứa con bé bỏng. Việc bạn phải cho ba mẹ bạn thấy những gì bạn giải quyết khó khăn có thật sự bạn lớn. Bên Tây cũng thiếu gì thằng trẻ trâu núp bóng gia đình. Việc ngoan ở nhà đâu sai. Chỉ sai khi bạn tự cho mình sự lệ thuộc ỉ lại ba mẹ bạn thôi.
- Báo cáo