Sài Gòn hoa lệ, nhộn nhịp là thế nhưng có mấy ai chưa từng yếu lòng và rồi phải bật khóc trên cái mảnh đất phồn vinh này. Cho dù ta có nhiều bạn bè kề bên luôn í ới từ sáng đến chiều, rồi khi đêm về, dường như những thứ trần trụi nhất của con người ta được phơi bày. Làm gì có ai đi học mà không bị điểm thấp, đi làm mà không gặp áp lực, đi học xa mà không nhớ nhà, và còn vô số những lần cô đơn, tủi thân khác mà chỉ ta và Sài Gòn biết được. Khóc thật to rồi mạnh mẽ đi tiếp nhé, ôm bạn!
[ Các comment được trích trong bài viết của Made In Sài Gòn.]

Hãy kể về 1 lần khóc dưới mưa ở Sài Gòn

1. Lần khóc dưới mưa, là sau ngày Ba mất, cả thế giới sụp đổ, người hiểu mình nhất, người chăm chút cho mình nhất, không còn bên cạnh mình nữa. Lúc đó gào khóc thiệt to, cám ơn cơn mưa đã che đi giọt nước mắt của mình, để mình giải toả nỗi cô đơn, buồn chán của bản thân! 
- LHP
2. Lần đầu tiên đi làm, hôm đó chở quá trời vải, gặp trời mưa ngập đường, vải đồ ướt hết, xe chết máy giữa đường , lúc đấy vừa tủi, vừa khóc “tại sao mình lại chọn nghề này, để phải ở lại tp này, trong khi mình ghét nó, vừa khóc trong mưa, còn vừa lẩm bẩm, t ghét SG” giờ ở SG đã được mười mấy năm, cuối cùng thì nhận ra chính sự khó khăn ở SG đã ép t phải trưởng thành hơn.
3. Có 2 lần đầu khóc ở SG, lần thứ nhất là lần đầu tiên chân ướt chân ráo lên SG học, sắm dc chiếc xe đạp, đạp long nhong từ trường về phòng, lần đó không biết sao lạc đường, đạp quài mà ko biết đường về chỗ trọ, trời tối, mưa tầm tã mà xe đạp bị thủng lốp, dắt bộ qua mấy chỗ vá xe toàn bị lắc đầu nói không vá cho xe đạp, chỉ làm cho xe máy thôi. Lủi thủi dắt bộ, không biết đường về phòng, người ướt nhẹp, đi qua nhà thờ Tân Định, lúc đó nhà thờ bật đèn sáng, ngước lên nhìn tự dưng tủi thân rồi khóc, sau đó dắt bộ xe đạp về phòng trọ ở Thanh Đa là hơn 10h tối.
Lần thứ 2 là lần đầu tiên đi làm sau khi ra trường, vào làm 1 cty nhỏ ở Gò Vấp, làm dc 4 tháng thì cty đóng cửa rồi bị quỵt tiền lương, lúc đó 4tr5 tuy ko nhiều nhưng cũng là công sức bỏ ra, lúc tới năn nỉ trả tiền thì bị chửi rồi bên đó quăng thẳng tiền xuống đất rồi đóng cửa, cúi xuống lượm tiền tự dưng nước mắt trào ra.
- KT
4. Lần đó là lần đầu tui phạm sai lầm trong suốt thời đi dạy. Lúc đó là lúc đi thực tập sư phạm. Tui nhớ mãi chuyện đó. Hôm đó trời mưa to. Tui vừa chạy xe từ trường thực tập về vừa khóc to. Từ trường về nhà mất 45 phút đi xe. Nước mưa nước mắt nước mũi. Cảm ơn hôm đó trời thương mưa to. Tui rất ngại người khác thấy mình khóc dù bản thân mít ướt và mau nước mắt. Nên lần đó may nhờ mưa to tui đã có thể thoải mái khóc to mà không ai để ý.
- LTV
5. Và 4 thứ đó đến cùng một lúc: thất tình, thất nghiệp, thấp bại và đi ngang qua nơi quen thuộc lúc trời mưa.
- DTTL
6. Mình từng khóc trên xe bus vì nhớ nhà, nhớ cha. Nhưng khóc xong rồi thì cũng phải cố gắng tiếp thôi...
- NMYTT
7. Có những hm chạy ship đêm gặp trời mưa tầm tã...nghĩ cám cảnh singlemom cực khổ mà thằng btrai thì nằm chăn ấm nệm êm ko hề chia sẻ cảm thông lại còn cắm cho mấy cái sừng...nước mắt hoà lẫn vs nước mưa mặn chát...
- VV
8. 1 lần nhớ mãi, đi trên con xe 50cc chở con bạn bon bon qa Cầu Thủ Thiêm, kể hết nỗi lòng của mình cho nó nghe, trên đường về mưa to mình đã hét lớn và khóc rất nhiều. Và hôm nay trời mưa k khác j hôm đó, mình cũng đang muốn khóc 
- JD
9. Người mà mình đơn phương 4 năm trời hôm đó không nói chuyện với mình nữa. Từ đó đến nay chắc cũng được 7 năm rồi. Rất nhiều lần mình thật sự muốn gửi cho hắn một tin nhắn: "Hi, sao chúng ta lại im lặng với nhau nhỉ?!"
-L