Lời mở đầu: Câu chuyện  dành tặng cho những ai đã từng tổn thương vì tình yêu. Cho dù tình yêu  ấy có đẹp hay buồn đến dường nào thì nó vẫn là những gì đã qua. Ta vẫn  phải sống và không ngừng hi vọng vào những gì tốt đẹp ở ngày mai. Chỉ khi ta trân trọng quá khứ, yêu thương hiện tại thì hạnh phúc sẽ đến ở tương lai.

Ảnh từ Pexels
* * *
Người ta nói khi thất tình thì nên đi xa  để khuây khoả và cũng để trái tim được tĩnh lặng sau tất cả những gì đã  qua. Bạn bè và gia đình động viên cô nên đi đâu đó. Nhưng không, làm thế  là trốn tránh. Dù có đi xa đến đâu thì những gì đã xảy ra vẫn ở vẹn  trong tim như cuộn phim dù muốn xóa cũng chẳng thể xóa được. Khoảng thời  gian đầu, khó khăn biết dường nào khi cô chống chọi với nỗi nhớ, niềm  đau và cơn ác mộng giữa đêm. Nhưng rồi cô cũng quen dần, sống và chấp  nhận những gì đã qua khiến tim cô chai sạn dần trước cuộc đời lúc nào  không hay.
Cô tốt nghiệp với tấm bằng loại Khá và  kiếm được công việc khá nhàn nhã ở công ty gần nhà. Mỗi buổi trưa cô đều  chạy xe về nhà để ăn cơm cùng mẹ, dần dần nó trở thành thói quen giữa  cô và mẹ. Mẹ không còn thủi lủi ăn cơm nguội mỗi bữa trưa nữa, cô cũng  không còn ăn cơm hàng cháo chợ như trước. Thứ này ra đi thì thứ khác lại  đến, mọi thứ vẫn tuân theo quy luật nhất định nào đó của cuộc sống. Bản  thân mỗi con người chúng ta chỉ việc học cách thích ứng với những bất  ngờ mà cuộc đời mang đến. Cô nghiệm ra điều đó, trong cô vẫn còn hi vọng  về một điều gì đó bền vững mãi mãi.
* * *
Ghé quán Café quen thuộc, hôm nay cô đến  một mình và trời thì đang mưa lất phất. “Lúc này mà gặp được anh chàng  nào đấy thì thú vị nhỉ?” – cô nghĩ thầm trong bụng. Cô chọn một vị trí  gần cửa kính để nhìn thấy giọt mưa rơi. Cô là thế, lãng mạn nhạy cảm và  dễ vỡ nhưng vẫn thể hiện ra bằng sự ngông cuồng, bướng bỉnh và cố chấp.  Lựa vào quyền sách trên kệ, cô mở máy tính và kêu một ly capuchino. Một  loại cà phê sữa có pha thêm chocolate và kem tươi có nguồn gốc từ Ý. Cô  thích vị ngọt, béo lẫn vị đắng trong loại thức uống này.
– Mình có thể ngồi ở đây không? 
Cô ngước mặt lên, trước mắt cô là một anh  chàng có khuôn mặt khá dễ thương và đôi mắt như xoáy sâu vào lòng người  khác. Cô chợt nhìn quanh quán trước khi trả lời, hầu như mọi chỗ đều  kín người ngồi.
– Ừ, tất nhiên rồi. – Cô cười và nói.
– Tôi tên Nam. Còn bạn?
– Tôi tên Bích.
– Bạn đi café một mình?
– Ừ, chắc bạn cũng…
– Thế chúng ta ngồi chung là đúng rồi – Nói xong câu này, Nam mỉm cười.
Nam gọi ly café sữa. Cô chợt hỏi:
– Thường không phải con trai thích uống café đen à?
– Có lẽ thế, nhưng Nam thì không. Nam thích vị ngọt lẫn đắng trong café sữa.
– Gần giống Bích đấy, nhưng Bích thích capuchino vì có cả chocolate và kem tươi nữa. 
Hai người cùng cười, sau đó thì mỗi người  mỗi việc. Cô thì tập trung viết cho xong truyện ngắn dang dở của mình.  Thật sự mà nói cô viết Blog từ thời cấp III, cô nghỉ mình viết không tệ.  Nhưng viết truyện thì cô thấy mình gần như không có năng khiếu. Cô có  thể tưởng tượng rất nhiều tình tiết khác nhau dù đang đi trên đường hay  ngồi trong…wc. Nhưng khi đặt tay lên bàn phím cô lại không biết bắt đầu  và kết thúc ra sao. Cuối cùng thì cô cũng thử thách mình một lần, dù  rằng cô cũng không biết nên viết gì tiếp theo.
Khi mưa bất đầu tạnh dần, con phố bắt đầu  tấp nập xe cộ đi lại. Cũng là lúc hai người rời khỏi quán, trước khi ra  về Nam và cô có trao đổi nick yahoo với nhau. Hẹn khi nào có thời gian  thì chat. Cô leo lên xe và chào tạm biệt nhau. Hai người đi về hai hướng  khác nhau và mất khuất dần trong dòng người.
Tối trước khi đi ngủ, cô mở nick yahoo và  thấy có nick lạ add mình. Cô chợt nhớ, hóa ra đó là nick của Nam. Vừa  thấy cô online, Nam đã vào chat:
– Hi!
– Hello, Nam!
– Bích thức khuya thế à?
– Nam cũng thế mà.
– Vậy chắc Bích cũng đang làm chuyện “đen tối” giống Nam? )
– Í ẹ, không dám đâu nha. Mà thôi, Bích đi ngủ đây. Mai còn phải đi làm nữa.
– Ok, chúc Bích ngủ ngon.
– Chúc Nam…ngủ không ngon. Hì hì. 
Đêm ấy, cô đã mơ. Trong mơ cô thấy mình  rớt xuống vực sâu, rất sâu và cô cũng đã nhắm mắt rồi buông hai để rơi  xuống. Nhưng bất chợt cô nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, cô mở mắt và  thấy mình đang rơi. Cảm giác thật chẳng dễ chịu khi không biết phía dưới  kia là gì đang chờ đợi mình, cô lao xuống quá nhanh… Cô giật mình thức  giấc với những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán…
* * *
Cuối năm, cô xin nghỉ ở công ty hiện tại,  cuối cùng thì cô cũng tìm được một công việc khác phù hợp hơn với mình.  Cô bàn giao xong công việc với kế toán mới là rời khỏi công ty. Trước  khi về nhà, cô ghé ngang quán café quen thuộc.
– Đợi lâu không?
– Không lâu lắm, thưa nữ hoàng đi muộn.
– Xí, tại kẹt xe mừ.
– Thôi khỏi biện minh, khao Nam chầu này là được.
– Mơ đi, Nam phải khao Bích vì nhờ có Bích mà Nam không còn café một mình nữa đó.
– Nói ngược à, nhờ Nam thì Bích mới không thế đấy!
– Thôi nha, mà Nam chuẩn bị mọi thứ xong chưa.
– Xong rồi, ngày mốt xuất phát.
– Ừ, thế à.
– Sao mặt xụ thế, không nỡ xa Nam à?
– Mắc gì không nỡ.
– Nhưng Nam sẽ về, chắc chắn sẽ về, và tụi mình lại đi café với nhau, không đứa nào phải đi café một mình. 
Lòng cô chợt ấm lên khi nghe câu Nam nói.  Kể từ khi quen, thì hầu như cô và Nam hay tình cờ gặp nhau tại quán.  Duyên phận chăng? Mỗi lần bước vào quán cô nhìn khắp nơi xem Nam đang  ngồi ở đâu. Đó đã trở thành thói quen từ lúc nào cô cũng không rõ, nhưng  hình như Nam đã chiếm một vị trí nào đó trong lòng cô và cô giữ chặt  điều ấy trong lòng. Có điều cô không muốn phá vỡ những gì tốt đẹp đang  có, cô biện minh cho mình rằng “ Nam cũng sắp đi du học, cô muốn Nam tập  trung vào việc học hơn”. Nhưng chính cô biết rõ mình đang thiếu tự tin  vào tình cảm của chính mình.
* * *
Lúc tiễn Nam, cô không khóc. Chỉ dặn dò  qua đó Nam phải giữ gìn sức khỏe, ráng học và nếu có “bồ” thì phải thông  báo cho cô biết trước. Nghe những lời đó xong, Nam ôm chặt cô, một cái  ôm đầy ấm áp. Làm bạn với Nam suốt quãng thời gian qua đã giúp cô nhìn  cuộc đời này tươi đẹp hẳn lên. Những cơn ác mộng đã theo đeo bám cô kể  từ khi Nam xuất hiện. Là một người bạn, Nam không cho cô lời khuyên hay  động viên, bù lại Nam luôn ở cạnh cô khi cần. Cho dù lúc đó hai đứa đều  im lặng, nhưng Nam luôn biết cách để cô mỉm cười.
Nam lên máy bay, chuyến bay cất cánh lúc  11:30 đêm. Trên đường về, đi ngang qua quán café thân quen, cô dừng lại  và bật khóc. Cô đã rất muốn nói cho Nam biết tình cảm của mình, nhưng cô  không biết phải nói thế nào. Tất cả quá đẹp, cô sợ mất Nam như sợ đánh  mất người ấy ngày xưa. Trong bóng đêm và đường phố vắng lặng, tiếng khóc  của cô như vang vọng khắp nơi. Cô nhận ra Nam đã chiếm một vị trí quá  lớn trong lòng cô.
* * *
“Tặng Bích chiếc đồng hồ như để nhắc  Bích nhớ là thời gian thì vô hạn nhưng con người ta thì hữu hạn Bích à.  Dù chỉ mới quen biết nhau, nhưng mỗi lần nhìn vào mắt Bích, Nam nhận ra  nỗi buồn sâu thẳm chất chứa trong đó. Nam không biết phải làm gì cho  Bích, nhưng Nam tin mỗi khi Bích nhìn chiếc đồng hồ này Bích sẽ trân  trọng cuộc sống này. Chỉ khi ta mỉm cười với cuộc đời này thì cuộc đời  sẽ mỉm cười ngược lại với ta. Chúc Bích có một đêm Noel ngập tràn yêu  thương và hạnh phúc – Nam”. 
Gấp tấm thiệp Nam gửi tặng vào dịp Noel, cô bật mở máy tính và nhận được tin Email mà Nam gửi trước khi lên máy bay.
“Bích còn nhớ lần đầu tiên chúng ta  gặp nhau chứ. Thật ra thì trước đó vài lần Nam đã có để ý khi thấy Bích  đến quán café một mình. Bích ngồi khá lâu và khi nhìn vào đôi mắt Bích  từ xa thì Nam luôn cảm thấy một nỗi buồn sâu thẳm nào đó trong Bích. Nên  hôm đó, Nam đã quyết định làm quen với Bích dù Nam cũng không rõ tại  sao mình lại muốn làm thế. Nhưng Nam không muốn trong đôi mắt trong sáng  kia lại ẩn chứa nỗi buồn nào đấy, Nam muốn phá vỡ điều đó.. Thời gian  trôi qua, Nam thật sự thích Bích. Điều Nam mong muốn nhất khi trở về Nam  sẽ không còn thấy nỗi buồn trong mắt Bích nữa. Và hãy nhớ, trong lòng  Nam, Bích rất quan trọng, Bích biết không? Khi qua tới nơi, Nam sẽ liên  lạc về ngay.”
Cô đưa tay lên che miệng mình, như để  ngăn những tiếng nấc trong cổ họng, vậy mà những giọt nước mắt vẫn rơi.  Cô khóc vì hạnh phúc, thứ hạnh phúc mà cô đã chờ đợi từ lâu. Cô đặt  chiếc đồng hồ trên bàn và viết vài dòng lên giấy rồi dán lên tường. Cô  đi ngủ, đêm nay cô biết mình sẽ ngủ rất ngon để ngày mai đón bình minh  khi thức dậy và cô đã biết phải viết gì tiếp cho truyện ngắn còn dang dở  của mình.
Dòng chữ cô ghi trên giấy:  “Chỉ cần ta mỉm cười với cuộc đời thì cuộc đời sẽ mỉm cười lại với chúng  ta. Cuộc sống là đoàn tàu không ngừng nghỉ, luôn tiến về phía trước dù  muốn hay không. Đừng để những nỗi buồn che lắp đi hiện tại và cả những  điều bất ngờ ở tương lai.”
Sài Gòn, 21.10.2010.
Trần Hoàng Ngọc Bích