nguồn: duongtiemcancom
Lúc trước tôi từng bảo mấy người bạn sau này có con tôi sẽ đặt nó tên Thức. Chả phải tri thức hay nhận thức. Tỉnh thức chạm gần đúng, nhưng không hẳn. Tôi chỉ mong nó không buồn ngủ hoài như tôi. Tôi mong Thức sẽ sử dụng một ngày hiệu quả hơn. Trong cái đùa có cái thật. Thời đại này mà vẫn đem chuyện của mình đặt thành một kỳ vọng lên người khác, thậm chí một người chưa hiện hữu. Có những thứ người ta không giải quyết được, phải nghĩ đến cậy nhờ một cuộc đời khác, mà liệu có chút dính líu đến mình thì an tâm hơn? Lúc nói chuyện đó cả nhóm cười vang, một câu chuyện bông đùa. Nói xong cười ra hết, chả ai nhớ nữa kể cả tôi. 
Nhưng có dịp nhắc tôi nhớ. Không phải tôi chuẩn bị có cháu nhỏ. Tôi đi cắt tóc ở một tiệm tóc mới, mới vài tháng trước thôi.
Chị cắt tóc bảo thời đại này thật đáng sợ. Nếu chị được chọn lại chị không  có con làm gì. Chúng lớn lên phải đối phó với bao nhiêu thử thách mà theo chị là “kỳ quặc”. Phải học thứ mình không thích để tăng khả năng kiếm việc sau này, rồi nếu may mắn có việc sẽ tiếp tục chịu đựng đến lúc nghỉ hưu. Phải nịnh bợ sếp vì không thì mất việc lúc nào không hay (tôi đoán chị nói về anh chồng). Đến đây tôi tranh cãi với chị rằng mấy chuyện đó thời nào cũng có. Chị gục gật vài cái rồi kể tiếp. Cậu lớn nhà chị quen hai cô, cô đầu có dấu hiệu rối loạn lưỡng cực [bipolar], lúc vui thì vui điên loạn, lúc xìu thì không biết bạn trai mình là ai. Anh chàng sợ quá chia tay, đến cô thứ hai mới đi chơi vài bữa thì cô khẳng định chỉ làm bạn thôi. Cô ấy bảo thích một cô gái khác hơn con trai chị. “Tội thằng nhỏ, đứa hay nói mà im cả vài tuần mới bình tâm lại. Nó tuyên bố không quen ai nữa, tập trung học thôi.. Thiệt loạn hết mà!” Chị kết luận. Chị trải đời nhiều nên cái gì chắc dính trong đầu khó thay đổi. Tôi ngồi ba giờ liên tục nghe chị kể chuyện và trả lời câu hỏi. Quan điểm sống mỗi người khác nhau. Tôi tôn trọng điều đó. Dù không cùng quan điểm với chị, có một điều chị khẳng định làm tôi ngẫm nghĩ. Chị nói với hai anh con đang lớn nếu họ muốn làm gì thì nhớ cân nhắc, chỉ làm theo nguyện vọng và ước muốn của họ. Nếu thích có con thì chỉ khi chắc chắn họ muốn có con, không phải vì chị hay chồng chị mong muốn có cháu. Điều đó nhắc tôi nhớ đến chuyện đùa của tôi ngày xưa. 
Thức ngày xưa đã trở lại? Đúng mà cũng không đúng. Lúc ấy có một thay đổi rõ rệt tôi nhận ra: tôi muốn con người đó hiện diện ngay lập tức, và được tôi.. điều khiển như một con rô bốt. Ý nghĩ đó chiếm đóng đầu tôi trong nhiều tuần kế tiếp. Tôi không hài lòng với chính mình và không chịu nổi cách dung hòa những thứ mình muốn làm với thời lượng mỗi ngày.
Một ngày không đủ dài, cũng không dừng lại được. Tôi muốn thực hiện nhiều quá: Muốn viết càng nhiều càng tốt, muốn đọc hết sách mình thích, muốn đi bộ leo núi, muốn nghiên cứu tìm hiểu, muốn học và làm những điều mới. Nhưng rõ là chẳng điều gì làm được. Còn sinh hoạt cá nhân và công việc kiếm tiền chi trải cuộc sống nữa.
Ai cũng xoay ngả xoay nghiêng trong vòng tròn hai mươi tư giờ một ngày, một phần ba đến một phần tư số đó để ngủ. Đúng thế đấy, tôi không muốn ngủ nữa. Tôi đã ngủ nhiều quá rồi. khi nhắm mắt tôi thấy mình phí phạm, cả cảm xúc và thời gian. Thậm chí có lúc tôi cảm giác mình thật tệ khi chưa xong việc mà gục xuống ngủ. Bạn sẽ bảo tôi có suy nghĩ lệch lạc đúng không? Xin đừng vội, để tôi nói hết đã, những suy nghĩ xoắn óc này mê hoặc lắm, chúng như một ngã rẽ đẹp hoàn hảo, hư ảo nhưng lại hiện diện thật thà trong cái đầu hạn hẹp của tôi. Tôi đi vào lối rẽ ấy với hy vọng nhân đôi mình lên để có thể có thêm thời gian trong một ngày, để thấy mình làm được thật nhiều thứ mong muốn. Càng đi sâu vào lối rẽ của kế hoạch siêu tưởng này, tôi càng mê mẩn: Trở thành một người khác thay vào giấc ngủ. Một người y hệt mình, với một cái tên khác, một tài khoản mạng xã hội khác, một cách hành xử khác. Chỉ cần những niềm yêu thích và những mối quan tâm vẫn y trạng. 
Tất nhiên phiên bản tôi ban đêm không tồn tại lâu, khoảng vừa vặn hai tuần. Lối rẽ huyễn hoặc đó kết bằng một con vực đứng. Trước khi nhận ra, tôi đã rơi xuống vực bằng lực trọng lượng mình cộng với cái đầu bay bổng còn nặng hơn cả cơ thể. Tôi nhớ cảm giác choáng váng rơi tự do khi chấp nhận mình không tài nào làm được việc thể chất không cho phép. Nhưng tôi muốn thực hiện nó lắm và tôi đã làm thử. Tôi không tiếc mình đã đi vào lối rẽ ngang đó. Chính nhờ nó tôi nghiệm ra điều rất thực về bản thân và cách cảm nhận những thứ căn bản trong cuộc sống của mình.    
Bây giờ giấc ngủ không còn là sự phí phạm và không đáng ghét nữa, tôi hết bực bội với chính mình mỗi khi đi vào giấc ngủ. Kiến thức căn bản về chăm sóc bản thân trở về vị trí đầu danh sách, như lẽ ra nó luôn phải. 
Hôm nay tôi kể câu chuyện này không phải chỉ để xác nhận một mình không thể làm “hai mình”. Hơn thế nữa, tôi đã ngộ ra nhận thức tuyệt đối về con người mình, tôi có thể nhân hai nhân ba trong mỗi một công việc muốn thực hiện, làm một người nhắc nhở, một người động viên, hay một người đốc thúc. Nhưng chỉ có duy nhất một người thực hiện được những điều tôi đặt ra là chính tôi, con người thực bằng da thịt và sở hữu đủ hết mọi giới hạn này. 
Điều thú vị khác tôi nhận được từ trải nghiệm ngã rẽ là khi thử tìm giải pháp nhân đôi ở trên: tôi không còn ý tưởng áp đặt một điều đó lên một người khác, dù người đó có thể mang máu huyết và năm mươi phần trăm gien di truyền của mình. Nếu có con, tôi sẽ đặt một cái tên khác, một cái tên nào đó mà tôi và người cùng tôi đi con đường này yêu thích. Bạn hỏi con đường nào? Con đường mỗi ngày chúng ta đi. Khi ùn tắc, khi ngập nước, trơn trượt sình lầy. Con đường ấy có đôi khi thoáng đãng và đáng yêu, vượt qua một chướng ngại cũng làm mình nở nụ cười. Có lúc bên vệ đường là những bận rộn cạnh tranh hàng quán, có lúc lại là mấy bụi hoa dại và những tán cây xanh mát của những điều đơn sơ giản dị của những mối thâm tình. Có thể tôi sẽ lại lạc lối, nhưng tôi sẽ nhớ điều này: Cuộc sống là những con đường rộng mở nhiều lối rẽ, rồi tất cả gom về làm một. Mọi thứ trong đời, những con đường và ngã rẽ, thực chất bắt nguồn từ tâm mình, cứ đi và thấu cảm bản thân, rồi sẽ trở về với chính mình.
À, thật mong có một người bạn đồng hành nữa!
Đường tiệm cận là hành trình ghi lại những rong ruổi tìm kiếm - thử nghiệm - kết nối để tiệm cận với con người sâu bên trong mình. Ở đây sẽ viết những câu chuyện, dịch những tin tức, chia sẻ những cảm xúc được ẩn sâu trong con người bằng các phương thức vận hành khác nhau như nghệ thuật, tâm lý học hay những trải nghiệm cuộc sống. Ở đây xin phép chia sẻ một số bài viết từ trang page duongtiemcan.com. 
Cám ơn và Yêu mến!