Nếu có buồn, hãy buồn đúng cách
Chào tất cả các bạn. Trước khi vào câu chuyện, mình muốn nói một chút về bản thân mình. Vì mình nghĩ muốn người...
Chào tất cả các bạn. Trước khi vào câu chuyện, mình muốn nói một chút về bản thân mình. Vì mình nghĩ muốn người ta tin mình và nghe mình thì mình nên mở lòng ra trước, tạo cảm giác gần gũi. Mình tên là Thùy Trang. 24 tuổi. Hiện đang sống ở Sài Gòn. Công việc chính và gần đây nhất là buôn chữ. Mình ôm lap và viết suốt ngày cùng team PR, trong phòng Marketing của một công ty đào tạo nhân lực cho ngành nhà hàng khách sạn.
Hôm nay vào đây, mình muốn ngồi tâm sự với các bạn, mình kể chuyện mình, đồng thời muốn lắng nghe tâm sự của các bạn. Chúng ta kể chuyện cho nhau nghe, giúp đỡ nhau, chia sẻ chút gì đó về mặt tinh thần. Bởi vì trong cuộc đời rộng lớn này, tìm được một người chịu nghe ta nói là 1 điều cực kì khó ^^
Dạo gần đây, mình hay nhận được tin nhắn của vài em nhỏ kém tuổi mình về việc các em ko làm chủ được cảm xúc, các em ko biết phải làm sao để vượt qua những nỗi buồn đang xảy đến trong đời mình. Rồi khi mình lên Spiderum, mình cũng bắt gặp nhiều bạn, có lẽ là tầm tuổi mình hoặc nhỏ hơn, cũng gặp vấn đề tương tự, đó là gặp khó khăn trong việc đương đầu với nỗi buồn hay sự chán nản của bản thân. Mình từng trải qua giai đoạn đó như các bạn, nên mình rất thấu hiểu. Mình vốn là người sống thiên về cảm xúc, rất hay suy nghĩ, cực kì dễ buồn vì những điều nhỏ nhặt, cũng hay lo lắng vớ vẩn và linh tinh. Có những đêm, mình nghĩ nhiều đến mức ko ngủ được, thường xuyên bị đau đầu nữa. Đã có những giai đoạn trong cuộc sống, khoảng vài năm trước, mình có thói quen để bản thân buông thả theo cảm xúc, cho phép mình buồn từ ngày này qua tháng nọ, tự giam mình trong cái nỗi buồn đó và 4 bức tường, giống như thể cả thế giới chỉ có mình và nó. Nhưng bạn ạ, buồn tan nát như thế, thật sự ko ổn chút nào đâu. Nếu có buồn, hãy buồn một cách thông minh. Vì khi bạn dám chiến đấu với nó, đẩy nó qua 1 bên, thì bạn sẽ nhận ra rằng cuộc đời này vẫn còn tươi đẹp lắm. Chúng ta buồn là chúng ta đang lãng phí những mặt khác của cuộc sống này. Vậy nên hôm nay, ở bài viết này, mình sẽ chia sẻ với những ai cần vài cách để mình "chiến đấu" với cái buồn dai dẳng thường xuyên của mình. Mình ko khuyên bạn "vui lên, hết buồn đi" đâu. Đó là điều ko thể. Nhưng mình có thể giúp bạn biết cách để buồn ít đi, thay vào đó, sự vui vẻ sẽ có chỗ mà len lỏi vào.
Các anh chị lớn tuổi hơn em thì chắc đã quen được với việc này rồi, nhưng nếu có anh/chị nào mà muốn góp ý thêm về bài viết này thì em cũng mong anh/chị comment xuống bên dưới để những ai cần có thể vào đọc được, và biết đâu, đó lại là phương thuốc để giúp đỡ 1 cho ai đó ngay lúc này :D
Và đây là vài cách để buồn một cách thông minh.

Cách thứ nhất: Hãy làm cho bản thân mình bận rộn
Đây là cách phổ biến nhất, dễ nhất mà mọi người đều có thể làm được nhé. Bận ở đây ko đơn giản là chỉ làm gì đó để giết thời gian, mà phải là bận một cách có đầu tư. Nếu bạn đang học, hãy tập trung vào học thật chăm chỉ hơn bình thường. Nếu bạn đang làm việc, hãy vùi đầu vào làm hết công suất (kiểu như 150 hay 200% luôn). Nếu bạn chơi game, tập thể thao, đọc sách,... hãy thật chú tâm vào, thay vì ngày 1 tiếng thì giờ tăng lên 2-3 tiếng. Vì chỉ khi tâm trí ta thật chú tâm và tập trung vào làm việc gì đó thì ta mới gạt bỏ được hết những suy nghĩ khác ngoài việc đang làm. Đây cũng là cách mà hiện mình đang áp dụng. Đừng bận một cách hời hợt, vì sau đó, bạn sẽ lại quay về với nỗi buồn 1 cách nhanh chóng thôi.
Mình biết 1 vài người làm việc rất năng suất và hiệu quả khi gặp vấn đề gì đó về tinh thần. Bởi vì khi đó họ tập trung gần như hết mình vào công việc đang làm. Điều đó cũng đồng thời đem lại kết quả tốt cho công việc ấy. Mà nếu có kết quả tốt thì bạn lại thấy vui hơn là điều hiển nhiên.
Cách thứ hai: Hãy tìm đến sự vui vẻ và tích cực trong cuộc sống
Hãy thường xuyên gặp gỡ, trò chuyện với những người bạn hài hước và vui vẻ trong thời gian này. Đơn giản là vì những người vui vẻ luôn có 1 nguồn năng lực tích cực có thể ảnh hưởng đến những người quanh họ. Ở bên cạnh họ, bạn sẽ thấy vui vẻ hơn rất nhiều. Nếu ko có 1 người bạn, hãy tìm xem những bộ phim hài, những clip hài hước. 1 nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ. Điều đó đúng nhé. Hoặc là tìm đọc những câu triết lý hay, một bộ phim mà có thể khiến bạn tìm thấy niềm tin vào tình yêu hay cuộc sống. Đừng sợ nghe người khác nói bạn sến, đừng sợ người ta nói bạn là kẻ mơ mộng hay ảo tưởng. Cuộc sống này tốt đẹp là nhờ con người luôn có niềm tin và hi vọng vào những điều tốt đẹp.
Cách thứ ba: Thay đổi môi trường sống
Đây là cách đã giúp mình thoát khỏi cái hố sâu khủng hoảng tinh thần cách đây vài năm. Một ngày nọ, khi đã chán với việc tự kỉ và giam mình trong 4 bức tường, mình quyết tâm phải thay đổi thói quen sinh hoạt. Mình bắt đầu chăm chỉ đi học lại, gặp gỡ bạn bè, quyết tâm cùng cô em gái đi tập gym vào mỗi buổi sáng sớm. Chính sự thay đổi đó đã khiến mình tìm lại niềm vui trong cuộc sống. Sự thay đổi môi trường hay thói quen sinh hoạt cũng giúp bạn có cơ hội mở rộng các mối quan hệ mới, kết bạn mới, hay giúp bạn có thêm trải nghiệm về những góc cạnh rất mới trong cuộc sống của mình. Thay vì đi tập gym như mình, bạn có thể mạnh dạn đăng ký 1 lớp ngoại khóa nào đấy, học thêm 1 ngoại ngữ, đăng kí tham gia 1 clb, hay đến 1 quán cafe mới chẳng hạn... Biết đâu tại đó bạn gặp được tình yêu của đời mình nha, ko đùa đâu, đời luôn cho ta những bất ngờ đó :D
Đi du lịch cũng là một cách để tìm thấy cảm hứng trong cuộc sống đó. Nhưng cách này mình được khuyên thế, chứ mình chưa trải qua nên ko dám chắc :v
Cách thứ tư: Tìm cho mình 1 đam mê/sở thích
Đam mê thì chưa chắc ai cũng có, nhưng sở thích thì chắc chắn ai cũng có 1 vài phải ko nhỉ. Bây giờ hãy ngồi xuống, suy nghĩ thật kĩ xem, bạn đang thích cái gì. Khi đã chọn được điều (hay vài điều) mà bạn thích nhất, hãy mạnh dạn đầu tư cho nó. Đừng thích một cách hời hợt, mà thích 1 cách chuyên sâu và có đầu tư. Ví dụ, mình rất thích nhiếp ảnh nên thời gian này mình liên tục đọc tài liệu về chuyên ngành nhiếp ảnh, tìm hiểu về máy ảnh, cách chụp ảnh sao cho đẹp, vào group ảnh, kết bạn với người chụp ảnh giỏi, thậm chí mình có hẳn 1 kế hoạch chi tiết về tài chính để mua máy ảnh rồi, mà mình nhất định làm bằng được trong vòng năm nay thôi. Lợi ích của việc đầu tư này là gì? Khi bạn yêu thích điều gì đó và bạn dành thời gian đầu tư nghiêm túc cho nó, tự nhiên nó sẽ trở thành một động lực để bạn làm việc, cố gắng, phấn đấu, nỗ lực để đạt được nó, để leo lên đỉnh cao nhất của nó. Thay vì cứ ngồi quanh quẩn với nỗi buồn, bạn có một mục tiêu, một sở thích để theo đuổi, để vui với nó, chẳng phải tốt hơn à? Và bạn biết ko, theo quan sát của mình, những người có đam mê hoặc sở thích luôn là những người đa dạng và thú vị trong tính cách. Họ rất ít khi buồn, vì họ có ít nhất một thứ để yêu thương và theo đuổi mỗi ngày.
À, mình cũng thích viết lắm. Khi buồn, mình viết cực nhiều và cực sâu hơn bình thường, có lẽ vì cảm xúc dạt dào :))) Nhưng mà nhờ viết mà mình tìm được Spiderum và làm quen được với một cộng đồng rất hay ho này :D
Cách thứ năm: Học cách cho đi và chia sẻ
Bạn có bao giờ thử cho đi mà ko đòi nhận lại chưa? Là khi bạn quan tâm 1 người mà ko cần hồi đáp, yêu 1 người mà ko sợ tổn thương, là giúp đỡ 1 người mà ko cân nhắc thiệt hơn? Mình đã thử rồi và kết quả thì tốt lắm bạn ạ. Khi bạn thoải mái cho đi một cách ko tính toán, ko suy nghĩ thì cuộc sống đơn giản hơn rất nhiều. Mình thừa thì mình cho đi, cho những ai cần, giúp họ vượt qua khó khăn, hoặc đôi khi chẳng để làm gì cả. Mình thích thì mình cứ làm thôi. Người ta chỉ hối tiếc những gì ko làm. Nên nếu có thể làm, hãy làm hết sức, yêu hết mình, bớt cân nhắc suy tính thiệt hơn nhé.
Như việc mình đang viết bài này là 1 cách chia sẻ và giúp đỡ, ngay cả khi ko ai quan tâm thì mình vẫn cảm thấy rất bình thường, vì mình muốn thì mình làm hoy :))
Cách thứ sáu: Thay đổi tư tưởng, thay đổi bản thân
Nếu đã thử hết các cách mà vẫn ko có tác dụng thì lời khuyên cuối cùng mà mình dành cho bạn là hãy thay đổi tư tưởng của chính bản thân mình. Đời thay đổi khi ta thay đổi. Đời bạn cũng chính là tấm gương phản chiếu thái độ mà bạn dành cho nó. Lúc trước khi chưa nhận ra những điều này, khi mình vẫn để nỗi buồn làm chủ, cuộc sống của mình cứ ko buồn thì cũng nhàm chán, mình liên tục gặp những chuyện ko vui và thấy những kẻ đáng ghét trong đời mình. Nhưng sau đó, có ai đó đã nói với mình rằng: bạn cho đi những gì bạn muốn nhận lại. Bạn cho cuộc sống điều gì, nó sẽ trả lại cho bạn điều đó. Sau khi mình bắt đầu đi làm, thay đổi thói quen sinh hoạt, thì suy nghĩ của mình về cuộc sống bắt đầu thay đổi theo, cuộc sống của mình cũng vì thế mà thay đổi.
Việc đầu tiên là hãy học cách chấp nhận bản thân (bao gồm cả những cái xấu và cái tốt), vì chỉ khi bạn học cách yêu thương bản thân mình thì người khác mới muốn yêu thương bạn. Sau đó là học cách chấp nhận những khó khăn trong cuộc sống. Cuộc sống này ko bao giờ êm đềm mãi hay nhàn hạ hoài. Tất cả mọi người, vào bất kì thời khắc hay giai đoạn nào của cuộc đời họ, đều có thể gặp chuyện ko vui, gặp người ko tốt, những gì họ mong muốn đều ko dc như ý, người họ yêu ngay ngày mai có thể đã ko còn bên họ. Kể cả những người tưởng như giàu có nhất, hạnh phúc nhất, hay mạnh mẽ nhất, họ đều có những khoảng tối trong đời. Vấn đề là họ chọn cách ko khoe ra cho bạn thấy. Mình đã gặp, đã nghe và đã thấy, ko ai được trọn vẹn tất cả. Cuộc đời này công bằng với tất cả mọi người, công bằng ở chỗ nó ko cho ai tất cả mọi thứ, bạn chỉ có được thứ bạn muốn khi bạn nỗ lực hết sức và biết cách vượt qua khó khăn, ko để nó cản trở mình tiếp tục tiến về phía trước.
Cứ tập bình thản, chấp nhận đi, rồi những người từng bỏ đi cũng sẽ quay lại. Những chuyện ko hay rồi sẽ qua lúc nào ko biết. Cứ thử xem, rồi kể cho mình nghe, mình nói có đúng ko :D
Kết luận
Hơn hết là, hãy sống thật tốt, hãy cống hiến, hãy hết mình, ko ngừng yêu thương. Mọi nỗ lực của bạn dù sớm hay muộn đều sẽ được đền đáp. Đừng bao giờ ngừng hi vọng vào cuộc sống này bạn nhé. Đến em bé ko nhà, ko cha ko mẹ vẫn có thể mỉm cười. Đến bác xe ôm, cô lao công mình gặp mỗi ngày vẫn tự tin trò chuyện với mình một cách vui vẻ và hạnh phúc. Bạn có nhiều thứ hơn họ, vì sao bạn ko thể hạnh phúc? Người ta thường hay nghĩ về những gì mình ko có mà lại chẳng biết trân trọng những gì đang có. Bạn đã trân trọng những điều tốt đẹp trong đời mình chưa?
Thú thật là, mình hiện đang trải qua một cuộc khủng hoảng khác, ko kém mấy lần trước là bao, thậm chí về mức độ thì còn nghiêm trọng hơn do trách nhiệm và gánh nặng cuộc sống ngày càng tăng theo độ tuổi. Nhưng sang chấn của lần này tác động đến mình khá ít, ko nghiêm trọng lắm, vì mình áp dụng tất cả những điều trên để khiến cuộc sống của mình đa dạng và phong phú hơn. Mình vẫn buồn chứ, buồn hằng ngày đấy, nhưng mình ko cho nó ngự trị quá lâu. Mình còn nhiều việc để làm trong đời lắm, còn nhiều dự định đang cần thực hiện, như là đống deadlines đang chờ mình ngày mai trong văn phòng nè. Buồn cũng ko giải quyết dc gì cả, nên là bớt buồn lại và tận hưởng đi bạn ơi :D
"Everything happens for good reason." (Mọi chuyện xảy ra đều có lý do tốt đẹp của riêng nó)

Thinking Out Loud
/thinking-out-loud
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

Absolutely

Đọc bài của bạn toàn động từ đầu câu (làm, tìm, thay đổi). Mình nghĩ khi buồn người ta không làm được vầy. Ai sang trọng thì có tiền, ai may mắn thi có bạn bè, lúc nào buồn thì lấy 2 cái đó ra sài. Lúc nào hết buồn thì lại đi tích tụ 2 cái đó - 1 dạng bảo hiểm tinh thần. Nếu buồn mà có khuôn để nắn để đúc thì giờ loài người đã teo hết và bọn robot đang cười tình với nhau rồi.
Không có tiền cũng ko có bạn thì có cồn, thiền và sex. Cũng là 1 cách để lên thiên đường và đạt cảm giác vô vi. Không vui không buồn.
- Báo cáo

Tragtrag

Buồn nhẹ nhàng, buồn vu vơ thì ko sao, nhưng buồn quá nhiều, quá dai quá dài thì cực kì ảnh hưởng đến đời sống tinh thần của mình ạ. Bài viết này ko phải là lời kêu gọi hành động là hãy hết buồn đi, mau vui lên, con người ko phải robot mà từ buồn sang vui dễ dàng như thế. Bài viết này là 1 vài gợi ý để bạn ko để nỗi buồn nó lấn át hay làm chủ bản thân bạn, là 1 vài cách để đá nó sang 1 bên trước khi tìm ra giải pháp giải quyết nó.
Người ta ko thể né tránh nỗi buồn đâu, nhưng hoàn toàn có thể học cách quản trị nó, để nó ko làm ảnh hưởng đến mình quá nhiều.
Mình thì thuộc kiểu suy nghĩ tích cực nên cũng hi vọng mọi người giữ dc thái độ sống tích cực, bởi vì khi đó cuộc sống của bạn nó sẽ xoay chuyển theo hướng tích cực hơn nhiều.
- Báo cáo

Tragtrag

Còn nếu bạn buồn phiền mà cuộc sống của bạn vẫn bình thường ko có gì thay đổi, làm việc ăn chơi vẫn bt thì quá tốt rồi, bài viết này đơn giản ko dành cho bạn :))
- Báo cáo

Absolutely

Mình chắc vô độ nên toàn đi uống bia, buồn ít thì một lon, buồn nhiều thì hai lon, tay trái cụng tay phải một cái rồi về lăn ra ngủ

- Báo cáo

Tragtrag

Thế cụng xong rồi có bớt buồn ko? Nếu uống mà bớt buồn thì tốt rồi 👍
- Báo cáo

Trà Kha

Hế lu Trag, anh góp ý xíu coi sao hen.
Nếu phải viết một bài để giúp người đọc giải quyết nỗi buồn, thì quá khó, cho nên anh sẽ tưởng tượng rằng mình đang ngồi một quán cafe với ánh đèn dịu nhẹ, không gian ấm cúng, yên tĩnh và trò chuyện với người bạn đang bị buồn của mình.
Hừm, để xem.
Đầu tiên anh sẽ đặt câu hỏi, việc đặt ra câu hỏi đúng có khi còn quan trọng hơn câu trả lời nữa nhé:
1) Ấy đang buồn chuyện gì he?
2) Tại sao lại buồn?
3) Vậy giờ có mấy cách giải quyết? Cách nào tốt nhất?
4) (Không phải câu hỏi) Vậy làm đi thôi!
Nội dung toàn bài của Trag chỉ là những bí quyết, những cách giải quyết bề nổi, chứ chưa đi sâu vào bản chất nỗi buồn. Nỗi buồn là vấn đề bên trong mình, trong khi em toàn đưa ra những cái giải quyết bên ngoài mình: "hãy thay đổi" "hãy tìm" "hãy học"... Chừng nào còn nói bề ngoài thì em sẽ chưa giúp được người khác đâu. Hoặc có giúp được cũng chỉ là ngắn hạn, đâu lại vào đấy.
Nói về bản chất nỗi buồn, thì mỗi người lại có sự buồn phong phú cả chất lẫn hình, chả ai giống ai, thế nên các bí quyết rập khuôn khó giải quyết là vậy. Nếu nói "mình từng trải qua những chuyện..., cho nên mình rất thấu hiểu các bạn" thì lại càng sai. Thay vì vậy mình giúp người ta cách để TỰ tìm hiểu nỗi buồn của mình thì hay hơn, mà anh thấy trong bài em có 2 cách tốt nhất, tuy em không nói rõ ràng nhưng cũng có liên quan, đó là "tìm hiểu bản thân" và "kiếm ai đó để trò chuyện".
HIỂU BẢN THÂN là một việc rất khó, và có khi là hành trình của cả đời người, này bao gồm đọc sách, trải đời, thiền, đi sâu vào nội tâm mình... cho nên anh sẽ nói cái dễ hơn là KIẾM AI ĐÓ ĐỂ TRÒ CHUYỆN.
Sống một cuộc đời là rất khó, và cái gì khó mà chả cần học hỏi, cho nên sống một cuộc đời cũng cần học. Và nếu có chuyện học, thì sẽ có chuyện thầy và trò. Nếu muốn học cái gì đó, thì 1 là tự học, 2 là đi học. Ở đây anh nói cái dễ hơn là đi "tầm sư học đạo", vậy cái ta cần là một người thầy đời. Nói thầy đời cho nó sang, nhưng đơn giản là người có kinh nghiệm, biết lắng nghe, và có trình độ đủ để giúp mình, cái này rất hay. Cuộc đời anh may mắn có 2 người (nổi tiếng và thành công trong cuộc sống) đã giúp anh rất nhiều trong việc trò chuyện tư tưởng các thứ.
Cũng có thể coi sách là thầy đời, ví dụ như sách tâm lý, triết, nhưng nói gì thì nói, một người thầy ngoài đời thì hiệu quả hơn nhiều, vì có thể lắng nghe và giúp đỡ mình một cách trực quan hơn.
Cho nên tốt nhất là một người đang buồn nên chủ động tìm ai có kinh nghiệm, người đi trước để trò chuyện, tâm sự. Cũng nên lưu ý là có nhiều thầy rất "dỏm" nhé, kiểu thầy này, đời chưa tới đâu, nói chuyện thì toàn đưa giải pháp bla bla. Thầy xịn là thầy có thể truyền cảm hứng tự học cho học trò.
Đọc tới đây nhiều người sẽ bảo là, "ôi kiếm người lắng nghe đã khó, người có trình độ thì khó hơn", nói thiệt, sống một cuộc đời đâu có dễ! Phải chịu khó kiếm thôi. Ở VN thì chuyên gia tâm lý trị liệu còn thiếu, các hội nhóm tương trợ cũng không phổ biến, nhưng nếu chịu khó tìm thì vẫn sẽ có người chịu giúp, bản thân anh cũng giúp được vài đệ tử đổi đời rồi. Haha.
*******
Trở lại với mấy câu hỏi đầu comment, tưởng tượng câu chuyện này he:
1) Ấy buồn chuyện gì?
- Bồ bỏ.
2) Tại sao lại buồn?
- Bồ bỏ sao không buồn!!
---> Nhiều người còn không hiểu tại sao mình buồn, thì các bí quyết như hãy tích cực, tìm đam mê, thay đổi môi trường... làm sao mà giúp được, đúng không? ^^
Trả lời được câu hỏi tại sao buồn chính là bắt được nguồn cơn và nguyên lý hoạt động của căn bệnh. Phải nắm được 2 cái này thì mới có thể đề ra cách trị bệnh được. Còn không hiểu căn nguyên mà cứ đề ra giải pháp thì giống như lấy thuốc ho trị bệnh lao phổi vậy, nó không hiệu quả. ^^
******
Nếu em muốn trao đổi thêm thì add anh hen, chủ đề này rộng và phức tạp ^^: https://www.facebook.com/inrajakha
- Báo cáo

Tragtrag

Hi anh. Đọc comment của anh em rất vui luôn. Lần đầu tiên có người góp ý với em cả về cách viết lẫn cách chia sẻ như thế này. Quả là may mắn
Em đã add fb anh rồi, nếu anh có thấy fb nào tên Thùy Trang và quả avata có cái bạn mặt tròn tròn beo béo thì đó là em nhe. Em rất mong học hỏi từ anh nhiều hơn, kể cả trong việc viết lách và cuộc sống.
À, em đang gặp khủng hoảng trong việc thấu hiểu bản thân mình đó ạ :<

- Báo cáo

code.dsrm
ko biết nỗi buồn của a có giống vs của e ko nhưng mỗi lần e mở lòng với một ai đó dù bt người ta có lắng nghe nhưng khi mở lòng thì cảm giác sau đó ko tốt lên mà chỉ làm nó thực tế hơn. Có lần e ngồi ns chuyện với một chị đồng nghiệp và một hồi sau cị ý sốc tinh thần lên cho e nhưng khi về đến nhà tinh thần đi xuống một cách trầm trọng,cảm giác như kiểu chỉ còn sự tuyệt đối muốn biến mất may mắn lúc đó e nôn ra hết
- Báo cáo

Trà Kha

Anh không biết người lắng nghe em có đủ trình độ không, nhưng vai trò của một người thầy là truyền cảm hứng học cho trò, chứ không giúp được nhiều đâu.
Anh hồi xưa có người bạn, là một cô gái xinh đẹp, học giỏi, con nhà giàu, du học master ở Anh về, nhưng cô ấy trầm cảm tới mức... cố tự tử vài lần, tay đầy vết sẹo rạch. Tất cả cũng chỉ do gia đình úm từ nhỏ, lớn lên muốn bung lụa, nhưng ba mẹ cấm cản, bắt phải lấy chồng theo ý ba mẹ, theo nghề ba mẹ chọn, cấm đi chơi khuya quá 9h... nếu không vâng lời thì ba mẹ mắng chửi, đòi từ luôn (nhà này gốc Bắc, khá khó tính). Với cái trường hợp như vậy thì ai nhìn vào cũng thấy tốt nhất là nên sống theo ý mình, mặc ba mẹ. Như chuyện Elvis Phương vậy, hồi theo nghiệp ca hát bị ba mẹ từ luôn, sau này thành danh ca thì ba mẹ mới...hiểu con (lạy!).
Nhưng đời đâu dễ vậy, cô bạn này bị úm từ nhỏ, tài năng thì có hạn, ước mơ sở thích cũng không rõ ràng, ra đường sợ chẳng cạnh tranh được ai, kiểu như thoát ra safezone sẽ bị xã hội đánh cho bầm dập, chắc chịu không nổi. Nên thôi cứ sống trong cái tù đẹp đẽ của ba mẹ, và tới giờ vẫn như vậy. Anh thì không giúp được những hoàn cảnh éo le thế này.
****
Nỗi buồn của anh thì bị bạo hành thường xuyên bởi người thân, thầy hạ nhục trước lớp (cấp 3 anh toàn đội sổ), rồi bạn bè phân biệt chủng tộc (anh người dân tộc thiểu số), phá sản, gần đây nhất là bị rụng tóc hói hết cái đầu haha. Nói chung khi nhìn vô bản thân, và lắng nghe tâm sự thầm kín của người khác thì anh thấy ở đời nên thông cảm và tôn trọng mọi người, vì đời ai cũng khổ cả. ^^
****
Cái comment của anh chủ yếu để khuyến khích mọi người tìm cách hiệu quả hơn để giải quyết nỗi buồn. Như bài của Tragtrag thuộc dạng "tự bơi" đó, mà tự bơi thì theo kinh nghiệm anh là rất ư khó khăn, nên phối hợp cả "tầm sư học đạo" nữa thì tốt hơn.
- Báo cáo
Hai Ha
@Trà Kha comment của anh hay quá ạ.
- Báo cáo

The Merc

Mấy cái trên đều đúng, nhưng mà đối với anh thì buồn đúng cách hay vui đúng cách đều nằm ở cái gốc rễ là hiểu bản thân mình. To đầu, trải nghiệm nhiều chỉ hơn đúng mỗi cái là có nhiều lựa chọn hơn thôi, vì... thử cũng không ít: rượu bia rồi, thuốc lá rồi, một mình rồi, nhiều mình rồi, gào khóc rồi, mà nghĩ tích cực cũng rồi nốt...
Nhưng kể cả có biết hết đi chăng nữa, đến khi đối mặt với mỗi cú sốc lớn trong đời, thì lại phải có cách để đối đầu mới, thường là tổng hợp của vài cái trong đám trên, hoặc tất. Đám già đầu, kinh nghiệm hơn chỉ hơn đám trẻ hơn ở chỗ là biết "công thức" của bản thân thôi.
Ví dụ đợt rồi anh cũng trải qua một việc sốc, được cái giờ cũng biết cách rồi, đầu tiên là ngồi xuống, hiểu cái nỗi buồn của mình đã, rồi hiểu xem mình muốn cái gì đã. Xong xuôi rồi thì: đấy, cho mày buồn 1, 2 ngày, xong bận rộn 1, 2 ngày nữa, xong nghĩ khác đi một chút, một mình lúc này, cần bạn bè thì gọi lúc kia... Trước mới gặp lần đầu thì có mỗi một cách, làm chán làm chê, giờ biết rồi, thì biết nhiều cách, xong tổng hợp lại cho tăng hiệu quả.
Và phải kiên nhẫn, vì thay đổi nó là cái từ từ, nó là cái cần thời gian. Thời gian sẽ giúp đỡ rất nhiều, nhưng mà phải làm gì đó chứ ngồi im một chỗ thì chỉ có chờ chết thôi, mà kể cả cái đấy thì thời gian cũng giúp được.
- Báo cáo

Tragtrag

Quy trình của em khá giống anh. Thông thường khi gặp cú sốc thì sẽ là: buồn chán chê 2-3 ngày, sau ngày thứ 3 thì phải tìm cái gì đó làm để quên đi, sau đó là áp dụng lần lượt các cách trên, hoặc tìm cách mới... Chúng ta trưởng thành từ nỗi đau, thật ra cũng chẳng hẳn là hết đau hay ko còn đau, mà chỉ là biết công thức để "đau" ít hơn thôi
Có ai nói với em rằng, trưởng thành là biết cách "giả vờ" tốt hơn.

- Báo cáo

The Merc

"Giả vờ" và "Hết sức để mà buồn rồi, đi ngủ". Nhiều sức thì quan tâm đến nhiều thứ, bớt sức thì quan tâm đến bớt thứ hơn, mà càng ít quan tâm đến nỗi buồn thì càng tốt.
- Báo cáo

Viet Anh Tran

Buồn anh chỉ có đi ngủ thôi, ko nghĩ đc nhiều thứ thế này đâu :)))
- Báo cáo

Tragtrag

e có đem cách đi ngủ vào đấy, mà xong rồi thấy trớt quớt quá nên bỏ ra =))) khi buồn mà ko biết làm gì e cũng đi ngủ haha
- Báo cáo

loveless

Mình thì gần như lúc nào cũng có cảm giác buồn, mà giao tiếp với bất kì ai khác vẫn phải tỏ ra vui vẻ, giờ thành phản xạ rồi =)) nói chung là ko ảnh hưởng tới cuộc sống thường ngày mấy, chỉ là nó cứ tích tụ trong đầu, nhiều lúc lại thấy khó chịu vì ko giải tỏa dc :v
- Báo cáo

Tragtrag

Nếu mình ko giải tỏa cái nỗi buồn đó ra thì mình sẽ bùng nổ đó ạ :<< Nên mình nghĩ bạn nên tìm cách san sẻ với 1 ai đó mà bạn cảm thấy tin tưởng. chúc bạn vui :x
- Báo cáo