Tôi thích nhất một tính của người Việt mình. Chính là đã thương ai là cho ăn. Đã yêu quý ai là thể hiện qua miếng ăn, qua cách cho ăn. Nó giản dị và rõ ràng đến mức sơ bản nhất. Nên vì thế mà tôi nghĩ nó chân thành.
Có hồi ngồi ăn một mình ở quán cơm ven đường giờ nghỉ trưa ở Sài Gòn. Tôi ngồi cạnh một cặp chắc là yêu nhau đã lâu. Cô gái cứ liên tục kể chuyện. Hình như hai người không hay gặp nhau nên cô giáo có nhiều thứ để kể vô cùng. Cô nói bằng một kiểu âm điệu nhỏ nhẹ vừa phải nhưng pha lẫn đầy thích thú rất trẻ con. Giống như thể phải đang vui lắm, đang mãn nguyện lắm " À cuối cùng đã được nói với anh ấy rồi!" Tuy nhiên, cậu bạn trai thì kiệm lời vô cùng từ đầu đến cuối. Chỉ thỉnh thoảng mỉm cười, hoặc gật đầu. Nhưng tay cậu thì không ngừng gắp thức ăn vào bát cho cô gái. Ánh mắt cậu không phải là kiểu thờ ơ lơ đãng. Một vài đoạn còn dùng khăn giấy với qua đối diện chấm nhẹ một vệt thức ăn ở khoé miệng người yêu.
Lúc sau, cô gái nói dỗi: "Anh hông có ý kiến gì hết, người ta kể mệt quá trời à!"
Cậu bạn trai gắp miếng thịt cuối cùng vào bát người yêu rồi hỏi: "Ăn đi nè. Uống nước sâm không?"
Cô gái toe toét cười gật đầu.
Ừ đó, tôi thích người Việt mình nhất ở chỗ đó. Thương ai là muốn cho ăn không hà. Ăn đi mà cho khoẻ. Ăn nhiêu đó có no chưa? Ăn cái này xong có muốn ăn cái kia cái kìa nữa không ngon lắm đó! Người Việt mình là vậy. Miếng ăn là miếng chân tình. Không phải chỉ trai gái nam nữ mà còn là bố mẹ ông bà. Nhiều khi là một cách thể hiện yêu thương "bất lực" trước mọi khó khăn vất vả. Nhưng mà chưa bao giờ nó hết tâm tư, hết ngọt ngào.
Ừ đó, người Việt mình cũng có những đáng yêu mà!
Cre: Phan Ý Yên