Quan điểm về Khủng hoảng tuổi 17-25: Quyết định cuộc đời
Tôi đang viết bằng tiếng việt, Nghĩa là khả năng tiếng anh của tôi tồi đi nhiều. Thôi đi vào điểm chính, Trên đời này ai cũng nói...
Tôi đang viết bằng tiếng việt,
Nghĩa là khả năng tiếng anh của tôi tồi đi nhiều.
Thôi đi vào điểm chính,
Trên đời này ai cũng nói thời học sinh sinh viên là sướng nhất, chúng mày CHÍNH XÁC chỉ có vài việc: ăn, học, đi vệ sinh, chơi với bạn bè, không phải lo đến tiền bạc, còn người lớn bọn tao thì lo tiền ăn, uống, tiền điện nước, quần áo, chịu trách nhiệm cho bao nhiêu mồm ăn, không trả tiền đều đặn thì cũng không có đê ra mà ở, không có đất mà cạp, chứ đòi.
Thực ra thì, còn ngồi ghế nhà trường, còn khổ.
Nhìn bạn bè lũ lượt lên báo, lên tv, sáng lập, câu lạc bộ này, chủ tịch, phó chủ tịch, trưởng ban ngành này nọ, còn mình thì học ở trường còn chưa xong, cái hổ thẹn và hiếu thắng của tuổi trẻ đập cho mỗi đứa đau đớn đến tim gan xương tuỷ. Những hồ sơ, resume xin du học đẹp long lanh, giải nhất nhì võ, bơi, vẽ, viết luận, tiếng anh, hsg thành phố, tranh biện, MUN vv, mỗi lần các bạn đăng lên Facebook (à bây giờ còn có cả Story trên Facebook !!!) để khoe, là thêm một ngày chúng tôi thất vọng vì mình, tuyệt vọng vì tương lai. Chúng. tôi. đã. làm. gì. sai. chứ? Chúng tôi cứ lạc hoài trong bão bùng, tự hỏi mình là ai, mình giỏi điều gì, mình sao thất bại thế. Chúng tôi chạy đôn thốc đôn tháo theo những người khác- dường như đã rõ đường mình đi, và rồi chóng đuối sức rồi bỏ cuộc. Nhìn lại bản thân mình- xơ xác, yếu đuối, cô đơn và tổn thương. Và câu hỏi mình là ai vẫn chưa có lời giải.
Chúng tôi hận các bạn. Hận, khâm phục, tôn thờ, tuyệt vọng, chán nản về bản thân. Chúng tôi ước cha mẹ mình giàu hơn, bố mẹ mình hiểu chuyện hơn để cho mình có cơ hội được đi học các môn năng khiếu từ nhỏ, chúng tôi ước mình được vào trường chuyên, ước hồi đó đừng bỏ học cờ vua giữa chừng, ước hồi đó ôn chăm chỉ hơn, đi học thêm đúng thầy đúng cô thì mình đã được như họ, được thành công.
Chúng tôi còn ước mình có một tuổi thơ không lành lặn, nghèo khổ cũng không sao! vì đó dường như là cách duy nhất những người thành đạt có được thành công. Chúng tôi ước mình đập mặt vào đời đau hơn, tổn thương nhiều hơn, mất mát nhiều hơn nữa. Chúng tôi ước mình có thể thay đổi được quá khứ của mình, thay cha mẹ, THAY CHÍNH BẢN THÂN MÌNH.
Thằng bạn vừa đăng lên facebook nó vào Ivy League.
Lại thêm 1 đêm trầm cảm.
...
Lại thêm 1 đêm trầm cảm.
...
Cú ngã đầu đời (hơi muộn) nhưng rất đau. Chúng tôi gượng đứng dậy và nhận ra bản thân mạnh mẽ hơn ai hết. Cái gì không diệt được bạn sẽ khiến bạn mạnh mẽ hơn. Bức tranh về bản thân cũng đã có những nét vẽ rõ ràng hơn. Chúng tôi hiểu mình giỏi ở đâu, thích gì, đam mê gì. Chúng tôi cũng hiểu mọi thành công đều có sự hi sinh nhất định, và mỗi cá nhân đều có một con đường- một sứ mệnh khác nhau. Chúng tôi không hối hận quá khứ mà coi quá khứ là một trải nghiệm, bài học vô giá. Chúng tôi tìm cách ngã nhiều hơn, đau hơn 'Không trèo cao thì không ngã đau'.
Tìm được con đường rồi chúng tôi sẽ học cách không bỏ cuộc, không trì hoãn, dám thách thức và vươn lên!
Cảm ơn một nhà yếu nhân nào đó đã nói "Không bao giờ là muộn".

Truyền cảm hứng
/truyen-cam-hung
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

Dark Ice
Mỗi người sinh ra trong bộ gene đã cài sẵn những mã tài năng khác nhau, nói nôm na là "thiên phú". Có kẻ sinh ra thiên phú hơn người, nổi bật hơn người khác. Bên cạnh đó, có người thì sinh ra chẳng có gì nổi bật, sống tàn tàn qua ngày.
Cơ mà, liệu có nhất thiết phải treo lên thật cao? Khi mà con đường lên đỉnh cao là con đường đầy sóng gió và cô độc - cô độc đau khác cô đơn nhiều lắm...
Lý tưởng là món quà nhưng đôi khi cũng là một lời nguyền đầy đau đớn.
- Báo cáo

Summer
Mình nghĩ nổi bật cũng chỉ là một khái niệm tương đối. Một người mẹ dạy dỗ con nên người thì 'nổi bật' trong cả phường, nhưng vì quá chăm chú dạy con, nên không thể chú tâm công việc, không được gọi là 'nổi bật'. Nếu suy nghĩ theo lí luận như vậy, theo nghĩa lớn hơn, nếu bạn là người làm công nghệ, bạn sẽ biết DeepMind là một công ty 'nổi bật', còn mình thì không. Nếu mình là người yêu âm nhạc, mình biết Yo-Yo Ma là thiên tài, còn bạn thì không. Nổi bật cũng chỉ là bản thân biết nhiều hay ít mình nghĩ!
Còn về trèo cao mà cô độc thì mình nghĩ chỉ có trèo nhầm đỉnh núi (chọn nhầm đam mê) mới cô độc thôi, chứ bạn làm những điều mình muốn, lên được đúng ' đỉnh cao' thì cô độc cxung lại chỉ là cách nhìn của người ngoài cuộc.
Chính vì thế, nên mình nghĩ điều quan trọng nhất là đi tìm được sứ mệnh của bản thân. Tiện đây, mình thấy bài viết liên quan này cũng rất hay! Ikigai https://www.facebook.com/hanoisocraticsociety/photos/a.113358885686299.1073741827.113337415688446/408900712798780/?type=3&theater
- Báo cáo

Dark Ice
sáng nay dậy tự dưng lại nhớ đến câu cuối cùng trong spiderman 1:
"the great power comes with great responsibility, which's the gift is the curse"
---
Đọc bài viết từ link thì mình có cảm giác rằng "Ikigai" theo tiếng Việt có thể là "lý tưởng sống". Bài viết cũng khá hay, tuy nhiên có lẽ là có một chút vấn đề khúc cuối bài:
"Vậy nên đừng từ bỏ ý thích của mình, mà hãy phát triển nó hết để có thể đạt được thành công mà bạn khao khát."
Bởi vì sở thích có căn nguyên là cảm xúc và 1 người thường có rất nhiều sở thích nên nó thường thì chỉ tồn tại trong 1 khoảng thời gian ngắn chứ khó tồn tại lâu dài. Trừ phi sở thích được sự cộng hưởng của các yếu tố khác như tư duy hoặc các loại cảm xúc bản năng. Khi đó mới bùng nổ mà phát triển thành khao khát.
Học cách yêu thích và đam mê những thứ mà bản thân mình làm tốt hơn những người khác là con đường vững chắc nhất để đạt đến thành công hoặc đỉnh cao - tùy theo tham vọng mỗi người.
Mài giũa - phát triển bản thân dựa trên thiên phú chính là cốt lõi trong cuốn Managing Oneself của Perter Drucker ( ông tổ của quản trị học hiện đại).
Theo đánh giá riêng của mình: cuốn sách tuy lâu đời này đánh bại mọi tổ hợp sách self-help hiện tại, kể cả các bộ đồ chơi của Adam Khoo hay Tony Buzan.
Ps: Theo 2 bài viết của bạn thì mình cảm nhận được là bạn đã hoặc sắp tìm ra được con đường để đi đến lý tưởng sống của bản thân.
Con đường ấy rất dài và mệt mỏi, tuy nhiên nó cũng chất đầy ý nghĩa sống.
Chúc bạn trên con đường chông chênh của số phận sẽ mãi:
Vững Trí - Bền Tâm! 

- Báo cáo

Summer
Cảm ơn bạn vì lời khen ở trên! Mình nghĩ mình sắp đến nơi rồi, ít nhất theo định nghĩa của Stephen Covey (quyển self help hay nhất mình từng đọc, nhưng mình sẽ đọc quyển trên bạn bảo), và mỗi sáng thức dậy mình cảm thấy đầy năng lượng!! Cá nhân mình không cảm thấy truyền cảm hứng bởi Adam Khoo lắm ☺️
Lí do mình đưa bạn link ikigai đó vì nó định nghĩa lí tưởng sống không chỉ có đam mê, mà còn là thiên phú, 'what the world needs', 'what you can be paid for', chúng ta sống và làm việc vì cộng đồng.
Kể cả sắp đến nơi rồi mình nghĩ thế, vẫn có 1 câu hỏi mình tự hỏi, như San hỏi Thứ trong Sống Mòn của Nam Cao rằng: học, biết nhiều có đáng không, khi làm những công việc chân tay, sống hoang dại hạnh phúc hơn không? Hiện tại thứ duy nhất mình nghĩ có thể cách li mọi người khỏi cách sống như vậy chính là qua các tư tưởng lớn và tôn giáo. Nhưng thực sự nó vẫn chưa thuyết phục mình cho nên ☺️☺️
- Báo cáo

Tin Tin
bạn ơi cho mình hỏi ngu chút "nhà yếu nhân" là nhà gì b ơiii
- Báo cáo