NGHẸN LỜI THƯƠNG ĐỎ MẮT CHUYỆN TƯƠNG PHÙNG
Vài đoạn về gia đình mà mình đọc được, xin chia sẽ cùng các bạn
Cánh đây không lâu, Lê Thị Hà Tuyên - cô học trò mười tám tuổi ở thị xã Tuy Hòa (Phú Yên) - bị tai nạn nổ bình gas tại phòng trọ. Cô bị phỏng toàn thân tới 66% và các bác sĩ tiên lượng khó qua khỏi. Quyết cứu lấy đứa con gái yêu thương, ba Tuyên đã đưa cô vào bệnh viện Chợ Rẫy và xin các bác sĩ phẫu thuật lấy da ở hai đùi mình để ghép cho con.
Những ngày này, người cha ấy vẫn lê lết đôi chân rỉ máu để chăm con.
Đó là một trong nhiều người cha mà tôi biết.
Nhà văn jean-Louis Fournier trong tự truyện Ba ơi mình đi đâu thế đã viết:
"Hồi còn trẻ, tôi thường ao ước về sau sinh được một lũ con. Tôi thấy mình vừa hát vừa leo lên những dãy núi, vượt qua những đại dương cùng những thủy thủ bé nhỏ nom rất giống tôi, đi khắp thế giới phía sau là một bầy trẻ con vui vẻ, tò mò, ánh mắt sống động, những đứa trẻ sẽ được tôi dạy thật nhiều điều, tên gọi của cây cối, chim muôn và các vì sao. Những đứa trẻ sẽ được tôi dạy chơi bóng rổ và bóng chuyền, những đứa trẻ sẽ cùng tôi thi đấu và không phải trận nào tôi cũng thắng."
Giấc mơ đó chắc cũng giống những giất mơ của bất cứ người đàn ôn nào. Jean-Louis Fournier có đến 2 đứa con trai thiểu năng và "tật nguyền vĩnh viễn". Mathieu đã chết và Thomas mãi mãi đến ba mươi tuổi vẫn chỉ có thể lập đi lập lại hàng chục lần câu hỏi: "Ba ơi mình đi đâu?".
"Những ai chưa từng sợ có một đứa con bất thường hãy giơ tay.
Chẳng có ai giơ tay cả.
Mọi người đều nghĩ đến chuyện đó như nghĩ đến một trận động đất, như nghĩ đến ngày tận thế, thứ gì đó chỉ xảy ra một lần.
Tôi có đến hai ngày tận thế."
Những người đàn ông trở thành cha không chỉ để hiện thực hóa giấc mơ, mà còn để gánh vác trách nhiệm, nỗi lo lắng, đôi khi cả sự đau đơn và tuyệt vọng.
Tôi nhớ lúc nhỏ có lần phạm lỗi, mẹ phạt quỳ úp mặt vào tường suốt hai tiếng đồng hồ. Khi đi làm về, nghe mẹ kể lại, ba đã gọi tôi đến và nói: " Trở thành người như thế nào là tự do của con. Trở thành người tốt hay người xấu là tự do tuyệt đối của con. Con có toàn quyền lựa chọn cuộc đời của mình. Ba mẹ yêu thương con không phải vì con ngoan mà vì con là con của ba mẹ, bởi vậy ngay khi con trở thành một người xấu, một kẻ dối trá hay thậm chí trộm cắp, thì tình yêu của cha mẹ dành cho con vẫn không thay đổi. Nhưng ba muốn con biết rằng ba mẹ sẽ rất hạnh phúc và tự hào nếu con trở thành một người chính trự và biết yêu thương"
Đó là lý do đầu tiên để tôi muốn trở thành một người chính trự và biết yêu thương. Thậm chí, tôi chỉ cần một lý do đó mà thôi.
Kinh Talmud viết: "Khi ngươi dạy con trai mình, tức là ngươi dạy con trai của con trai ngươi". Bởi thế, hiển nhiên tôi cũng sẽ nói với con tôi những lời ba tôi đã nói.
Ngạn ngữ Anh chép rằng: "Một người cha hơn một trăm ông thầy". Còn Simund Freud thì nói: "Tôi không thể nghĩ ra nhu cầu nào trong thờ thơ ấu mạnh mẽ hơn nhu cầu có được sự bảo vệ của người cha:.
Ai cũng có thể dạy một cậu con trai mới lớn láy xe hoặc mở bugi bị ướt ra lau khi đi qua quãng đường bị ngập nước. Nhưng thật đặc biệt khi cậu học được điều đó từ cha mình.
Ai cũng có thể dạy một cậu bé đá bóng hoặc vẽ tranh. Ai cũng có thể đọc cho cậu bé nghe một cuốn sách hay kể chuyện trước khi đi ngủ.
Ai cũng có thể trả lời những câu hỏi ngây thơ, tò mò và không ngừng nghỉ của cậu. Nhưng đó sẽ là những giây phút thần tiên nếu đó được một người cha thực hiện. Khi cậu có thể nằm cuộc tròn trong lòng, gác chân lên bụng cha và cười khúc khích.
Và mẹ sẽ bảo trông hai cha con giống nhau như hai hình vuông, hình tròn, hai ngôi sao, hai trái tim, hai giọt nước hay hai tam giác đồng dạng. Dù là gì thì cũng giống nhau một cách ngộ nghĩnh.
Và người ta nói đó là bằng chứng hiển nhiên nhất của sự nối tiếp.
Cha mẹ yêu thương chúng ta, và chúng ta yêu thương con cái mình bất kể giới tính. Nhưng có một đều chắc chắn là cha mẹ luôn chia sẻ điều gì đó đặc biệt hơn, sâu sắc hơn với những đứa con cùng phái tính với mình. Như mẹ và con gái, cha và con trai.
Cha và con gái là một tình cảm ngọt ngào, thậm chí dễ cảm nhận hơn tình cảm giữa cha và con trai. Một đứa con gái với những loạn tóc mềm và giọng nói nũng nịu có thể làm trái tim người cha tan chảy. Chỉ những cô con gia mới khiến người cha trở nên mềm mỏng và dịu dàng: "Con gái rượu của ba!". Còn những cậu con trái ít có dịp được tận hưởng sự dịu dàng đó từ cha, mà trái lại, luôn là sự nghiêm khắc, cứng răn và thậm chí là sự lãnh đạm. Dẫu vậy, sợ dây kết nối giữ cha và con trai luôn mãnh liệt hơn những mối liên hệ khác trong gia đình. Bởi "những gì nín lặng nơi người cha sẽ được nói ra nơi đứa con trai. Và tôi thường nhìn thấy ở những đứa con trai bí mật hiển lộ ở người cha" (Friedrich Nietzsche).
Có bao nhiêu lần cha và con trai nhìn vào mắt nhau để nhìn thấy tình thương tràn đầy trong đó? Hay chỉ nhìn vào mắt nhau những khi đấu đầu? Như Charles Wadsworth nói: "Lúc một người đàn ông nhận ra rằng cha mình có lẽ đã đúng, thường thì ông ta có một đứa con trai nghĩ rằng ông ta đã sai".
Cha và con trai, sách vở thường dạy rằng hãy cố gắng để làm bạn của nhau. Nhưng cũng như bạn bè đồng lứa, đôi khi ta không thể làm bạn với người mà ta mong được làm bạn. Không phải người cha nào cũng có thể làm bạn với con. Vì sự khác nhau (hay quá giống nhau?) về tính cách, cả hai có thể xung khắc như nước với lửa. Nhưng vậy thì sao? Cho dù không thể là bạn thì cả hai vẫn là cha và con trai.
Chẳng lẽ điều đó không đủ tuyệt vời hay sao.
Tôi nhớ ngày xưa khi tôi chuẩn bị nhập ngũ, cũng là lần đầu tiên xa nhà. Mẹ lăng xăng đồ đạc, nước mắt ngắn dài. Ba ngồi im không nói.
Tôi cứ ngỡ ba không để tâm.
Chiều nay, tôi bỗng nhớ dáng ngồi nghiêng nghiêng ấy, khi đọc được mấy câu thơ này:
"Không tiễn con ra phi trường,
Ba chỉ ngồi lặng yên quay mặt
Nghẹn lời thương đỏ mắt chuyện tương phùng".
"Trích dẫn " Nếu biết trăm năm là hữu hạn"

Sách
/sach
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất
Hãy là người đầu tiên bình luận bài viết này