[NGẪM] Đôi điều về "How to live a good life"
Thứ 5 rồi tôi phụ tổ chức 1 event khá đặc biệt: dịp kỷ niệm 30 năm thầy hướng dẫn tôi gắn bó với ngôi trường đại học của mình. Nó đặc...

Thứ 5 rồi tôi phụ tổ chức 1 event khá đặc biệt: dịp kỷ niệm 30 năm thầy hướng dẫn tôi gắn bó với ngôi trường đại học của mình. Nó đặc biệt không phải chỉ vì cái tương phản ở thời đại người người nhà nhà thi nhau nhảy việc nhảy công ty này, mà còn đặc biệt vì chính những con người tham dự cái event nho nhỏ mà ấm cúng ấy.
Trong số đó nổi bật là một nhà nghiên cứu trẻ đang làm việc tại RMIT Australia, người đã chấp nhận hành trình gần 2 ngày dài đằng đẵng từ Melbourne đến châu Âu (tính cả việc chuyến bay bị hoãn và cuối cùng là hủy chuyến) để có mặt vào sáng thứ 5, tham dự event vỏn vẹn 2 tiếng tối thứ 5, nghỉ ngơi thứ 6 và thứ 7 là 1 hành trình dài về lại Melbourne. Vì cùng cộng tác trong một vài dự án viết báo nghiên cứu nên tôi hiểu được phần nào sự bận rộn của anh chàng này, cùng với việc đứa con trai mới vài tháng tuổi chắc chắn luôn khiến anh muốn ở nhà nhiều nhất có thể, tôi thực sự xúc động khi thấy sự có mặt của anh trong event. Mối quan hệ giữa thầy tôi và anh phải quan trọng đến thế nào, mà khiến anh có thể bất chấp bao vất vả của 1 hành trình dài như vậy để có mặt trong ngày vui của thầy tôi. Ngồi dưới khán đài nghe anh nói, tôi cứ ngơ ngẩn mà tự hỏi lòng mình: Liệu rằng khi tôi 60 70 tuổi, có người nào sẽ trân trọng mối quan hệ với tôi đến như vậy hay không? Và có bao nhiêu người trong chúng ta có/sẽ có được sự may mắn như thế?
Ngày hôm ấy anh kể về những năm tháng theo học cao học, khi thầy tôi cũng là giáo viên hướng dẫn của anh. Anh nói điều mà thầy tôi làm được không chỉ là sự trách nhiệm trong việc truyền đạt kiến thức, sự tận tình quan tâm đến sinh viên, mà quan trọng nhất với anh lại là việc thầy luôn luôn cố cho anh thấy tiềm năng mà chính anh không nhận thấy ở bản thân mình, và thầy là người tức giận trước nhất khi thấy anh bằng lòng với những sản phẩm hay tiêu chuẩn kém hơn cái tiềm năng mà thầy tin tưởng nơi anh. Ngẫm lại trường hợp của mình, tôi mới hiểu được điều ấy quan trọng đến thế nào. Chính thầy là người đã đặt trọn niềm tin vào cái tiềm năng mà tôi đã chưa bao giờ có thể tưởng tượng chứ đừng nói là nhìn thấy ở bản thân mình, để trao 1 học bổng PhD toàn phần 3 năm cho cái thằng hồi ấy đến tiếng Anh còn bập bẹ câu được câu không, chứ đừng hỏi đến kinh nghiệm nghiên cứu khoa học hay cái mie gì tương tự.
Và vì đến thằng tôi còn làm được, tôi thực lòng tin rằng chúng ta, hoặc phần lớn mọi người đều không thể nhìn thấy hết cái tiềm năng của bản thân. Vậy nên, cuộc sống sẽ đậm màu hường như thế nào, nếu chúng ta có thể bao dung mà nhìn mọi người xung quanh, không phải như cái-họ-đang-là, mà như cái-họ-có-thể-là?

Cuối cùng, đến lượt thầy tôi phát biểu vài lời. Không có gì lạ khi bài nói của anh chàng kia là một trong những thứ khiến thầy tôi xúc động nhất trong event. Nhưng ấn tượng với tôi nhất là việc thầy nhắc lại 1 điều quan trọng: Chính bản thân thầy cũng không hề biết kết quả của những hành động của mình. Điều duy nhất thầy luôn cố gắng làm là giữ lấy những phẩm cách mà thầy tin tưởng, trong đó nổi bật là Honesty (trung thực), Integrity (chính trực), và Justice (công bằng).

Kết: Chỉ vậy thôi bạn ạ. Luôn chân thành và trung thực với việc mình đang làm, cố gắng nhìn mọi người xung quanh như cái-họ-có-thể-là thay vì cái-họ-đang-là, và tuyệt đối tuân thủ với những phẩm cách quan trọng nhất của con người mà bản thân tự cân nhắc và đặt ra cho mình.
Có lẽ đó là cách để "live a good life" :)
A Dreamer
Bạn nào có tâm muốn ủng hộ mình, chỉ xin ủng hộ Spiderum là mình vui rồi :)
Trần Việt Anh - STK: 0451000364912 (Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội)
Các bài viết khác của tác giả:

Thinking Out Loud
/thinking-out-loud
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

duongAQ

Đọc bài này thấy thật sự xúc động. Có rất nhiều thứ mà bản thân mình đang suy ngẫm được nói rõ trong bài viết. Nó trả lời được nhiều câu hỏi mà mình đang đi tìm lời giải.
Thích nhất câu : chính bản thân thầy cũng không biết được kết quả của hành động của thầy.
Câu này khiến mình nghĩ sâu hơn về mối quan hệ giữa "biết" và "ý thức được, cảm nhận được". Có thể ta không biết được tương lai sẽ thế nào, nhưng ta ý thức được hành động của ta sẽ tạo ra 1 kết quả nào đó trong tương lai, và khi đặt niềm tin vào đó thì cũng là đánh cược với số phận.
Niềm tin là 1 thứ vô giá (trị). Nếu tin tưởng kết hợp với chân thành và kiên trì, nó có thể là vô giá. Còn chỉ niềm tin mù quáng, nó sẽ vô giá trị.
Đây là cảm nhận của mình, là lời giải cho câu hỏi "niềm tin có giá trị thế nào" mà mình vẫn suy ngẫm bấy lâu.
Cảm ơn tác giả về bài viết!
- Báo cáo

FromSarahwithLove
Trong suốt quãng đời đi học, em tôn trọng và quý mến tât cả nhưng có những thầy cô cả đời cũng không quên được tâm huyết của họ.
- Báo cáo

FromSarahwithLove
Trong suốt quãng đời đi học, em tôn trọng và quý mến tât cả nhưng có những thầy cô cả đời cũng không quên được tâm huyết của họ.
- Báo cáo

quynhtran1455
Nghe như "Suối nguồn" ở đâu đây

- Báo cáo

luong1993
Em nghĩ thực ra không phải ai cũng có thể nhìn người khác như "họ sẽ là",bởi đơn giản chính bản thân người đưa ra nhận định còn chưa có sự tin tưởng về con người của mình trong tương lai là ai? Tin tưởng người khác trước hết cần bắt nguồn từ sự tin tưởng vào chính mình,vào chính hình mẫu mà bản thân đã có sự chọn lựa và cam kết từ chính nội tâm người đó.Có một thói quen rất hay trong cuốn "7 thói quen" của Steven Covey mà em nghĩ nó tương đồng với bài viết của anh là "bắt đầu từ mục tiêu đã được xác định rõ ràng"
- Báo cáo

duongAQ

Mình muốn trả lời rõ ý bạn hơn như sau:
Việc đặt niềm tin vào 1 người khác nó hơi đặc biệt, tức là không chắc chắn họ sẽ đạt được như mình tin là "họ sẽ là", thế nhưng vẫn gửi gắm niềm tin vào họ.Đây ko phải là 1 thứ có thể xác định rõ ràng, cũng không phải là 1 mục tiêu trong đời của cá nhân người gửi gắm niềm tin.
Việc gửi niềm tin vào 1 người, nó chỉ là 1 dạng "gieo hạt", như cách thầy bói phán về số mệnh 1 người. Nó cấy vào não người được "gieo" 1 hạt mầm rằng họ có thể khác cái mà họ vẫn nghĩ. Sự khác biệt với cách thầy bói phán là ông thầy bói chẳng làm gì thêm ngoài việc nhận tiền, còn người thầy sẵn lòng dìu dắt, bỏ thời gian, tâm trí để hỗ trợ người mà ông đặt niềm tin.
Khi làm điều đó, có lẽ người thầy cũng không kỳ vọng 1 điều gì cả. Bởi thành hay bại vẫn do người học trò, không phải chỉ bởi việc dạy dỗ của người thầy.
Như câu "không thầy đố mày làm nên", thì người thầy chỉ tạo ra sự khởi đầu mà thôi, nhưng nó lại ảnh hưởng xuyên suốt tới quá trình tạo ra kết quả.
Việc nhìn người khác như "họ sẽ là" thường hay có trong những người làm trong lĩnh vực giáo dục. Bởi 1 khía cạnh khác của giáo dục, ngoài đào tạo, nghiên cứu, còn là "phát hiện".
- Báo cáo

Andy Luong

Tác giả bài viết xin hoàn toàn đồng ý với anh @duongquan :|
- Báo cáo

Andy Luong

Giờ mới có thời gian ngồi reply cho em cẩn thận đây.
Anh rất thích cái cách suy nghĩ quay lại vào bên trong của em. Đúng là chính bản thân mình còn không biết mình có-thể-là gì nữa, vì vậy nên sẽ còn khó hơn nhiều lần việc mình phải nhìn nhận người khác như cái họ-có-thể-là, vì mình không biết họ và những suy nghĩ trong họ.
Nhưng ngược lại, nhìn từ ngoài sẽ có cái khách quan, đặc biệt nếu từ người có kinh nghiệm trong nghề. Vì vậy sẽ gạt bỏ được cái tự ti của bản thân những người có tài mà không dám thể hiện hay nhiều khi là không chú ý đến cái năng lực thực sự của mình. Thế nên anh nghĩ phải kết hợp cả 2 em ạ. Thêm vào đó, không phải cứ đặt niềm tin 1 cách mù quáng đâu em, mà là cả 1 quá trình có thể trên nhiều thử thách mà mình đặt ra để xem thái độ của người ta nữa. Nhưng chỉ cần đừng mất niềm tin và tiếp tục thôi, vì đó là thứ mình có thể kiểm soát được ở bản thân mình.
Một yếu tố nữa là chữ duyên. Anh đang đọc lại "Hành trình về Phương Đông" có 1 câu khá liên quan rất đáng để ngẫm: "Đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu".
- Báo cáo